“Cậu nói gì cơ? Giáo chủ tập trung tất cả những người bị thương nặng trong cả giáo đến Bách Thảo Đường của chúng ta sao?”, Phong Tín Tử ngạc nhiên nói.
“Vâng trưởng lão, hiện giờ trong ngoài Bách Thảo Đường của chúng ta toàn người là người, phía Tây đã có mấy nghìn đệ tử sắp chết đang nằm đó, bây giờ tình hình rất hỗn loạn. Nếu bà không ra mặt thì khó mà giải quyết được!”, đệ tử đến báo tin vẻ mặt sốt ruột nói.
“Đúng là làm càn! Giáo chủ coi Bách Thảo Đường của chúng ta thành cái gì vậy? Bao nhiêu người bị thương như vậy, làm sao chúng ta chữa xuể? Nếu bọn họ chết hết ở đây, thì chẳng phải Bách Thảo Đường sẽ thành hố chôn tập thể sao?”.
Phong Tín Tử đặt thảo dược trong tay xuống, nổi giận đùng đùng chạy về phía ngôi nhà tranh kia.
Một đám đệ tử của Bách Thảo Đường theo sát phía sau.
“Phong Tín Tử trưởng lão đến rồi!”.
“Phong trưởng lão đến!”.
“Chào Phong trưởng lão!”.
“Phong trưởng lão, chào bà!”.
Người trên đường lần lượt tránh đường, chào hỏi Phong Tín Tử.
Là bác sĩ, nên Phong Tín Tử có uy tín rất cao trong Đông Hoàng Giáo, dù là người ở phe phái nào cũng rất nể mặt bà ta.
Chính vì vậy, Phong Tín Tử trước giờ luôn rất ngang bướng, không coi ai ra gì.
Phong Tín Tử phớt lờ những người này, đến trước ngôi nhà tranh. Chỉ thấy nơi này người người chen chúc, bên ngoài nhà tranh đặt không ít cáng, trên mỗi chiếc cáng đều có một người đang hôn mê thoi thóp nằm đó.
Ở cổng nhà tranh, Lâm Chính đang ngồi trên một cái ghế, vừa chẩn đoán cho người bị thương, vừa sắc thuốc châm cứu cho bọn họ.
Lúc này, Lâm Chính đang kiểm tra vết thương cho một người bị gãy hết tay chân.
Anh nắn mấy cái trên người người kia, đúng lúc chuẩn bị đâm châm bạc xuống, thì Phong Tín Tử lập tức bước tới: “Giáo chủ, cậu đang làm gì vậy?”.
“Ồ, Phong trưởng lão đến đấy à?”, Lâm Chính sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Phong Tín Tử, bình tĩnh lên tiếng.
“Giáo chủ, cậu điên rồi sao? Tại sao cậu lại gọi nhiều người bị thương đến đây như vậy? Cậu nghĩ người của Bách Thảo Đường chúng tôi khám được hết cho bọn họ sao? Cậu muốn chúng tôi mệt đến chết sao?”, Phong Tín Tử vô cùng tức giận, đập tay xuống chiếc bàn trước mặt Lâm Chính, nghiêm giọng nói.
“Bệnh nhân hơi nhiều, nhưng bà không nhìn thấy tôi cũng đang chữa trị sao? Mệt thì nghỉ, tôi có ép các bà đâu”, Lâm Chính đáp.
“Hừ! Giáo chủ, cậu nói thì dễ lắm, nhưng đệ tử của Bách Thảo Đường chúng tôi vốn đã đủ mệt rồi, hàng ngày không chỉ khám bệnh, mà còn phải hái thuốc sắc thuốc. Bệnh nhân ở Bách Thảo Đường đã không thể đảm bảo chữa trị được hết, bây giờ lại thêm cả đống người bị thương này nữa! Chúng tôi chữa kiểu gì? Giáo chủ, nếu cậu cảm thấy mình có thể chữa được, thì những người này giao cả cho cậu đấy!”, Phong Tín Tử lạnh lùng hừ một tiếng.
Những lời nói của Phong Tín Tử khiến không ít người nhíu mày.
Nhưng bọn họ không hề phản bác.
Dù sao bà ta cũng nói đúng.
Bách Thảo Đường chỉ có chừng đó người, còn số lượng người bị thương lại vượt xa số lượng bác sĩ, trong đó những người bị thương nặng phải chữa trị khẩn cấp, tuyệt đối không được kéo dài. Nhưng nếu cứu chữa những người bị thương nặng thì những người bị thương nhẹ lại phải chờ đợi, chờ lâu thì sẽ vết thương sẽ càng ngày càng nghiêm trọng. Đến lúc đó, không những người chết càng ngày càng nhiều, mà người của Bách Thảo Đường cũng mệt chết luôn.
“Giáo chủ, tôi biết, cậu vừa mới kế nhiệm, nên muốn làm chút chuyện cho mọi người trong giáo, nhưng cậu phải hiểu rằng, cậu không phải là thần tiên, làm chuyện trong khả năng mới là điều chúng ta nên
làm. Phương án tốt nhất của chúng ta hiện giờ là bỏ qua những người bị thương nặng, tập trung nhân lực và vật lực cứu những người có thể cứu. Nếu không cứ tiếp tục thế này, không những người của Bách Thảo Đường chúng tôi sẽ mệt bở hơi tai, mà hiệu suất cứu chữa cũng sẽ giảm mạnh. Cậu thấy như vậy có được không?”, một ông lão của Bách Thảo Đường bước tới, nhìn Lâm Chính chằm chằm, trầm giọng nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...