Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Lâm Chính dừng lại, không tiếp tục ra tay nữa. Anh không nhìn về phía đám người Liễu Thị Phụng.
Mà đi về phía chiếc nhẫn.
Đám đông đồng loạt quay qua nhìn. Không ai ngăn cản anh.
Rắc! Lâm Chính bóp vụn phiến đá, lấy nhẫn ra và đeo vào tay. Những người khác nín thở. Long Tinh Hồng nhìn anh chăm chăm.
Phía bên Trịnh Đan thì đã tìm cơ hội chuồn mất luôn rồi. Nếu còn không chuồn thì cô ta sẽ đi theo vết xe đổ của Tô Mạc Vân và chết thảm trong tay Lâm Chính mất.
Lâm Chính cũng mặc kệ cô ta. Anh không muốn lãng phí thời gian vào một nhân vật phụ.
Lấy được nhẫn, Lâm Chính quay người đi về phía trung tâm của núi Đông Hoàng. Đỉnh ngọn núi ở phía xa chính là cung Đông Hoàng của giáo chủ.
Trên đỉnh nóc cung Đông Hoàng có một bức tượng. Tương truyền trước khi giáo chủ chết thì đã phong ấn toàn bộ truyền thừa vào bên trong bức tượng này. Không gì có thể mở được bức tượng ngoài nhẫn Đông Hoàng.
Một khi mở được bức tượng, có được truyền thừa thì sẽ kế vị chức giáo chủ Đông Hoàng và trở thành Đông Hoàng Thần Quân.
Lúc này, Lâm Chính cần hoàn thành thao tác cuối cùng đó chính là kiểm soát toàn bộ Đông Hoàng Giáo trong tay mình. Chỉ cần kiểm soát được Đông Hoàng Giáo thì thế gia Nam Cung sẽ chẳng thể uy hiếp được anh nữa. Hơn nữa trước khi đại hội diễn ra thì anh cũng có thêm một con át chủ bài.
Mọi thứ đang dần nằm trong tầm tay. Mọi khó khăn dần được tháo gỡ. Mọi nỗ lực đã đến ngày đơm hoa kết trái.
Lâm Chính gạt bỏ mọi mệt nhọc, lao lên phía trước. Tốc độ của anh không nhanh cũng không chậm. Toàn bộ người của Đông Hoàng Giáo đều nhốn nháo. Bọn họ đang chứng kiến khoảnh khắc vĩ đại. Và họ cũng muốn là những người đầu tiên khấu đầu trước vị thần quân mới này để bày tỏ lòng trung thành với anh.
Tất cả cùng lao về phía cung Đông Hoàng. Khi tới nơi họ mới thấy có không ít người đã đứng ở đây. Đây rõ ràng là những người tổ chức đại hội.
Bọn họ lùi lại, tạo thành lối đi vào cung cho Lâm Chính. Dưới sự chứng kiến của đám đông, Lâm Chính bước từng bước vào trong cung.
Người từ bốn phương tám hướng đổ về. Sau khi biết được kết quả, bọn họ đã vội tới đây vì không muốn bỏ lỡ thời khắc mang tính lịch sử này. Cũng có nhiều người cảm thấy không cam tâm. Thế nhưng đến cả Tô Mạc Vân cũng đã bị anh xử lý, đến cả Thiếu Hải cũng đã chết thì họ dựa vào cái gì để so đo với anh đây?
Lâm Chính chèn ép đám đông, đứng trước cung Đông Hoàng và nhìn lên trên. Trên đó là bức tượng điêu khắc hình người bằng vàng.
Đó là một người đàn ông mặc trường bào mang phong cách cổ trang. Tư thế của người đàn ông giống như thiên thần với mái tóc dài bay bay, đang nhìn về phía trước.
Nghe nói bức tượng này do người sáng lập Đông Hoàng Giáo tạo ra và hình dạng bước tượng cũng chính là Thần Chi Đông Hoàng Thái Nhất trong truyền thuyết.
Lâm Chính nhảy lên, nhìn bức tượng. Anh đặt chiếc nhẫn vào ngực bức tượng. Ngay khi chiếc nhẫn tiếp xúc, một luồng sáng nhàn nhạt được phát ra trông vô cùng thần kỳ mà đến ngay cả Lâm Chính cũng không giải thích được.
Nhưng điều đó không quan trọng. Bức tượng lúc này lập tức phát ra âm thanh của sự chuyển động vừa nặng nề nhưng cũng vô cùng rõ ràng. Một cách từ từ, bức tượng dần nứt ra.
Giống như một cỗ máy? Lâm Chính ngạc nhiên. Toàn bộ ngực của bức tượng nứt toác, xuất hiện một ô vuông và một khoen kéo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...