Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Lâm Chính… chết chắc!
Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy!
Nhưng ngay khi kiếm sắc bén sắp chạm vào gò đất.
Soạt!
Bề mặt của gò đất đột nhiên tách ra một cái lỗ, sau đó một bàn tay nhanh chóng thò ra từ bên trong, nắm chặt lấy thanh kiếm sắc bén đang đâm đến.
Mũi kiếm dừng bên ngoài bề mặt của gò đất, không thể tiến thêm nửa phân.
“Cái gì?”.
Thiếu Hải sững sờ.
Tất cả mọi người xôn xao.
“Chuyện gì thế này?”, Liễu Thị Phụng trợn mắt há mồm.
Tịch Mộc Lâm và Tửu Nhục Hòa Thượng cũng há hốc miệng.
Tô Mạc Vân ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy kinh ngạc chấn động.
Còn xung quanh thì đã xôn xao từ lâu.
Không ai dám tin vào mắt mình.
Tất cả mọi người đều dán mắt vào bàn tay kia.
Đó là… tay của Lâm Chính sao?
Nhưng… tại sao bàn tay đó vẫn còn lành lặn?
Chẳng phải anh nên bị đè chết rồi sao?
Hơn nữa, bàn tay anh là có chuyện gì vậy?
Gò đất sau khi được nén chặt cứng đến mức nào chứ? Ngay cả Thiếu Hải cũng phải dùng hết sức mình mới đâm xuyên được kiếm qua, vậy mà bàn tay này… lại có thể thò ra khỏi đó được…
Mọi người mắt chữ A mồm chữ O, kinh ngạc không nói nên lời, thậm chí… còn có cảm giác sợ hãi sâu sắc.
Thiếu Hải cũng kinh hãi, nhìn bàn tay đang chộp lấy thanh kiếm của mình, da đầu tê dại.
Bàn tay này được làm bằng sắt sao?
Người bình thường đừng nói là cầm kiếm như vậy, cho dù ngón tay chỉ lại gần thôi thì đã bị kiếm khí xung quanh thanh kiếm cắt đứt rồi.
Nhưng người này thì không.
Keng!
Đúng lúc này, một âm thanh vang lên.
Thiếu Hải chỉ cảm thấy cánh tay mình chấn động, phải lùi lại mấy bước.
Đến khi ông ta hoàn hồn, thì thanh kiếm kia đã bị gãy.
Bị bàn tay thò ra khỏi gò đất kia bẻ gãy.
Mọi người xung quanh không khỏi hít vào khí lạnh.
Thiếu Hải vô cùng kinh hãi.
“Sư phụ!”.
Trịnh Đan phản ứng cực nhanh, vội vàng kêu lên.
Thiếu Hải rùng mình một cái, lập tức hiểu ý của Trịnh Đan. Ông ta khẽ gầm một tiếng, rồi lại cầm thanh kiếm gãy kia lên, đâm vào gò đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...