Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Mặc dù cơ thể Lâm Chính vẫn bị thương do những luồng sáng kia gây ra nhưng anh giống như mất cảm giác, cứ thế tiến lại gần ông lão và giáng một cú tát xuống mặt ông ta.
Bốp! Âm thanh giòn tan vang lên. Ông lão lật mấy vòng, ngã ra đất, không ngồi dậy nổi. Vài chiếc răng đã bị gãy. Ông ta đã bị choáng.
Một quyền và một phát tát không đủ để lấy mạng nhưng đủ để ông ta thay đổi nhận thức của mình. Bất Bại Thần Công mà ông ta khổ luyện đã không có tác dụng với kẻ này.
“Không thể nào? Không thể nào. Bất Bại Thần Công có thể giết được cả thiên thần, tại sao lại không thể giết nổi một kẻ ngông cuồng như cậu chứ? Tại sao?”
Ông ta lầm bầm, trố tròn mắt, đứng bật dậy định phản công nhưng ngay lập tức một đạp giáng xuống bụng ông ta.
“Đánh gãy”, tay ông lão như một thanh đao phát ra ánh sáng với uy lực kinh hồn và bổ xuống.Đòn đánh này hoàn toàn có thể chặt đôi một chiếc xe tăng.
Quả nhiên, đến cú đạp của Lâm Chính cũng phải kiêng dè đòn phản kháng của ông ta. Cánh tay ông ta bổ xuống khiến dóng chân bị chặt lộ ra cả xương. Thế nhưng cái chân có vẻ không chịu dừng lại, thậm chí tốc độ và sức mạnh cũng không hề giảm đi.
Bụp! Cú đạp đạp trúng bụng, cơ thể ông lão như bị lộn ngược, lục phủ ngũ tạng bị bầm dập. Ông ta lăn mấy vòng tới trước ngôi mộ và không đứng dậy nổi nữa.
Bốn bề im lặng. Tất cả đều kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mặt và nhìn những vết thương chồng chất trên người Lâm Chính.
“Người này…là quái vật tới từ phương nào vậy?”, Long Tinh Hồng lắp bắp.
“Sư phụ…anh ta là quái thai sao? Tại sao…anh ta lại mạnh như vậy?”, Trịnh Đan run rẩy, cô ta tưởng như sắp phát điên. Lâm Chính quá mạnh, khiến cô ta sợ mất vía. Nghĩ tới những chuyện trước đó, Trịnh Đan cảm thấy da đầu tê dại.
Thiếu Hải mặt tối sầm, không nói gì. Rõ ràng ông ta cảm thấy bất mãn. Biểu cảm của những người khác thì vô cùng đặc sắc.
Lâm Chính đi về phía ông lão. Ông ta gắng gượng ngẩng đầu dậy thì thấy cái chân đã mất đi một mảng thịt, lộ ra cả xương của Lâm Chính đang bước tới.
Đôi mắt ông ta chỉ còn sự sợ hãi. Trong khi ánh mắt Lâm Chính thì hiện lên vẻ lạnh lùng và ngạo nghễ.
Lâm Chính đưa một tay ra siết cổ ông ta và nhấc lên: “Giờ thì tôi đủ tư cách đứng trước mặt ông chưa?”
“Đủ…đủ rồi!”
Ông ta sợ hãi, vội vàng dùng chút sức lực cuối cùng hét lên.
Chưa ai từng thấy người nào rõ ràng cánh tay đã bị gãy, nhưng vẫn có thể dùng sức để ra quyền.
Chưa ai từng thấy người nào bị cắt một miếng thịt ở chân mà vẫn có thể đi lại như thường.
Lại càng chưa ai từng thấy người nào có thể đỡ được Bất Bại Thần Công mà còn có thể phản đòn.
Quái thai!
Người này chắc chắn là quái thai!
Ông lão run lên bần bật, đôi mắt già nua tràn ngập sợ hãi.
Ông ta phát hiện cho dù là đối mặt với giáo chủ Đông Hoàng Giáo lúc trước thì ông ta cũng không sợ hãi như ngày hôm nay.
Thanh niên này chắc chắn là một quái thai!
Ông ta không sợ chết!
Nhưng hiện giờ, điều khiến ông ta sợ hãi không phải là cái chết, mà là người thanh niên này.
Nghe tiếng kêu gào thê lương và bàng hoàng của ông lão, vô số người của Đông Hoàng Giáo ở xung quanh đều nổi cả da gà, trong lòng dường như nổi lên sóng to gió lớn, không thể bình tĩnh lại được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...