Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
“Đây không phải là việc mà những y võ hay làm sao? Lẽ nào người này…là một y võ?”
“Y võ? Hừ, trở thành y võ khó cực kỳ. Cậu nhóc này còn trẻ như vậy dù có là y võ thì thực lực cũng chẳng đến đâu cả. Chút thủ đoạn đó chẳng khác gì múa dìu qua mắt thợ, tự tìm cái chết thôi”.
Một vài trưởng lão mỉm cười. Những đệ tử khác thì cảm thấy khá thú vị, họ nhìn anh bằng vẻ chế nhạo.
Chỉ có mấy người Tô Mạc Vân là cảm thấy có gì đó không ổn.
Bởi vì sau khi châm bạc được ghim lên người thì vết thương trên người Lâm Chính cũng ngừng chảy máu. Không chỉ có vậy, những nơi xương bị gãy cũng đã hồi phục lại. Cũng không biết là do ảo giác hay gì mà cánh tay anh cũng đã cử động được trở lại.
Đây thật sự là một người đang bị gãy xương sao? Tô Mạc Vân nhìn chăm chăm.
Lâm Chính lấy ra thêm ba cây châm, ghim vào cánh tay của mình. Năm ngón tay của anh mở rộng, sau đó siết mạnh thành nắm đấm.
Âm thanh nặng nề vang lên. Ông lão cũng chau mày.
“Ông cảm thấy tôi không xứng thì có phải là tôi nên chứng minh cho ông một chút không nhỉ?”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Sao? Cậu muốn phá Bất Bại Thần Công của tôi? Được thôi, cậu ra tay đi. Tôi muốn xem xem cậu có tài cán gì”, ông lão hừ giọng, không hề sợ hãi.
“Vậy ông nhìn cho kỹ nhé”, Lâm Chính khẽ hừ giọng và ngẩng đầu.
Vụt! Anh biến mất trong nháy mắt.
Cái gì?
Ông ta nín thở, trố tròn mắt. Tới lúc ông ta kịp hoàn hồn thì Lâm Chính đã xuất hiện ngay trước mặt và giáng một đấm vào mặt ông ta.
“Biến!”, ông lão gầm lên, tung ra một quyền đấm phát sáng. Nhưng lần này cú đấm của ông ta đã bị chính nắm đấm của Lâm Chính đối kháng.
Cú đấm của Lâm Chính hất tung đòn phòng ngự và giáng thẳng xuống ngực ông ta.
Rầm! Âm thanh nặng nề vang lên.
Phụt! Ông ta nôn ra một ngụm máu tươi, bay bật ra xa năm, sáu mét đập người xuống đất.
“Trời!”, cả hiện trường bàng hoàng. Tô Mạc Vân, Liễu Thị Phụng, Quỷ Thủ, Thiếu Hải, Tịch Mộc Lâm đều hóa đá.
Lâm Chính có thể đỡ được quyền đánh của ông lão. Anh điên rồi. Vô số người nhìn chăm chăm vào nắm đấm của Lâm Chính. Họ thấy nắm đấm của anh ướt máu, thịt rách ra.
Rõ ràng là đòn đánh của ông lão có hiệu quả, nhưng dưới sự gia trì của châm bạc, cơ thể của Lâm Chính đã được cải thiện, anh có thể đỡ được quyền đánh của ông ta.
“Khốn khiếp!”, ông lão nghiến răng, lau máu ở khóe miệng, một tay ôm ngực và đứng dậy. Sau đó ông ta vung hai tay, điên cuồng lao về phía Lâm Chính.
“Cậu chết đi!”, tiếng hét đanh thép vang lên. Hai cánh tay ông ta giống như hai nòng súng, nã những đường sáng khủng khiếp về phía anh.
Bùm! Bùm! Bùm!…
Những đường sáng bắn xuống đất khiến mặt đất nứt toác, đất đã bật tung, Lâm Chính cũng bị vùi lấp trong đất đá và cơn mưa ánh sáng.
Thế nhưng một giây sau.
Vụt! Lâm Chính đột nhiên lao ra.
“Cút! Cút đi!”, ông lão vội vàng thi triển chiêu thức. Những đường sáng lại tiếp tục dội lên cơ thể Lâm Chính. Lần này chúng không đủ sức đánh lui anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...