Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Đòn đánh đầu tiên đã quá kinh người của Lâm Chính khiến cho ông lão cũng phải ngạc nhiên. Thế nhưng ông ta cũng không hề tỏ ra lo lắng
Ông ta đứng vững, vẩy cánh tay và nhìn anh chăm chăm: “Đúng là kỳ tích. Nhóc, cậu còn trẻ, làm thế nào để có thể luyện được tốc độ và sức mạnh như vậy chứ? Đây rõ ràng là cảnh giới mà một người trẻ như cậu không thể có được”.
“Ông sợ rồi hở?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Hừ! Nhóc! Mới khen cậu có hai câu mà đã vểnh mũi rồi à? Sợ rằng cậu không biết trong trời đất rộng lớn này cậu chỉ là một hạt cát mà thôi”, ông cụ đưa tay ra, hai chân cong xuống, đầu mũi chân đạp đất và hét lên: “Nhóc, nhìn cho kỹ vào!”
“Tới thôi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Ông lão đạp mạnh hai chân.
Bụp! Mặt đất rung chuyển. Thế rồi ông ta đột nhiên biến mất. Một cơn gió mạnh ập về phía Lâm Chính. Đợi đến khi anh có thể nhìn rõ thì ông lão đã ở ngay trước mặt. Đôi bàn tay khô héo hóa thành quyền, đấm về phía mặt và ngực Lâm Chính.
Luồng sức mạnh vần vũ xoay chuyển quanh mười đầu ngón tay. Hóa ra đó là đòn kết liễu. Ông lão không hề có ý nương tay. Ông ta muốn anh phải chết.
Thế nhưng….khi quyền đánh vừa tiếp cận Lâm Chính thì. Hai âm thanh kỳ lạ vang lên. Chỉ thấy cánh tay của ông lão đột nhiên khựng lại. Cả hai cánh tay của ông ta đã bị Lâm Chính chặn đứng, không thể nhúc nhích thêm được phân nào nữa.
“Ôi!”, cả hiện trường sục sôi. Tất cả tưởng như con ngươi muốn rơi ra ngoài.
Ông lão cũng phải nín thở. Thế nhưng ông ta vẫn không chịu thua, tiếp tục dồn lực, hai cánh tay giống như hai khẩu đại bác điên cuồng tấn công anh.
Rầm! Rầm! Rầm…Quyền đấm tung ra như mưa, khiến người khác phải tắt thở.
Lâm Chính cũng liên tục tung chưởng đỡ đòn. Từng chưởng đánh của anh đỡ gọn từng quyền đánh của ông lão. Rõ ràng là ông ta không thể phá được hàng phòng ngự của anh.
Cuối cùng thì.
Rầm! Âm thanh nặng nề vang lên. Hai cánh tay tung quyền lập tức dừng lại. Hóa ra là Lâm Chính phát lực, tóm gọn tay ông lão. Ông ta trố tròn mắt.
“Tiền bối! Tới lượt tôi rồi nhỉ”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng. Anh nới lỏng một bàn tay và đưa tới trước siết cổ họng ông ta.
“Biến!”, ông lão gầm lên, quyền hóa thành móng vuốt, vồ về phía cổ tay anh. Cú vồ còn mạnh hơn cả chim ưng, một khi bị vồ trúng thì chắc chắn sẽ bị gãy xương.
Thế nhưng ông ta còn chưa chạm được vào tay Lâm Chính thì anh đã bước tới một bước, siết chặt cổ ông lão.
“Ư!”, ông lão nín thở.
Lâm Chính dồn lực vào cánh tay, nhấc ông lão lên và đập mạnh xuống đất.
Rầm! Âm thanh kinh hồn vang lên. Mặt đất rung chuyển và nứt toác như hình mạng nhện. Bụi cát bay mịt mù.
Nguồn sức mạnh khủng khiếp lan ra bốn phía, nhiều người cảm thấy đứng không vững, ngã phịch ra đất. Chưa đợi đám đông kịp hoàn hồn thì…
Vụt! Cơ thể ông lão đã bay bật ra như một quả bom và rơi mạnh xuống đất.
Bùm! Mặt đất bị xới tung. Ông lão nằm giữa đống đổ nát và đất đá, mặt đầy bụi bẩn trông vô cùng khổ sở.
Bốn bề im lặng. Đám đông đã không còn thốt nên lời nữa rồi. Cảnh tượng trước mặt quá chấn động.
Đến cả Long Tinh Hồng cũng phải há mồm trợn mắt. Trịnh Đan cũng ngây người. Thiếu Hải thì chau chặt mày.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...