Lâm Chính được mời vào đại viện của viện dưỡng lão.
Lúc này, trong đại viện có mấy ông lão gần 60 tuổi đang ngồi, mỗi người cầm một cốc trà, đang vừa uống trà vừa nói chuyện.
"Ha ha, hôm nay tâm trạng của ông anh Trịnh tốt quá nhỉ? Mọi lần đến nói chuyện, ông ấy đều trưng ra cái mặt cau có, sao hôm nay cười tươi như hoa thế?", một ông lão tóc mai bạc trắng, sắc mặt hồng hào, mỉm cười nói.
"Phải đấy, ông Trịnh nhặt được tiền à? Từ lúc chúng ta bước vào chưa thấy ông ấy khép miệng lúc nào, giẫm vào phân chó cũng đâu thấy ông cười thế này", một ông lão mặc quân phục cười nói.
"Ông Trịnh, mau nói cho các anh em biết đi, ông làm sao thế?", một ông lão khác rít một hơi thuốc, hỏi.
"Bí mật, bí mật!".
Trịnh Nam Thiên cười ha hả, ngậm miệng không nói.
"Lão hồ ly này, còn vòng vo nữa!".
Mấy ông lão nổi hứng thú nói.
Đúng lúc này, Tiểu Triệu chạy vào.
"Thủ trưởng, người đến rồi!".
"Ồ!".
Hai mắt Trịnh Nam Thiên sáng lên, đang định đứng dậy, nhưng nghĩ đến điều gì đó, lại buông tay ra, ngồi xuống ghế nói: "Mau, mau gọi cậu ấy vào đây".
"Vâng".
Tiểu Triệu lại chạy đi.
Một lát sau, Lâm Chính sải bước tiến vào.
"Trịnh tướng quân", Lâm Chính gật đầu.
"Nào nào nào, Lâm Chính, để tôi giới thiệu với cậu, đây đều là mấy ông bạn già của tôi, Thiếu Thu, Phương Hồng, Công Dư Lỗi.
Mấy ông, đây chính là Lâm Chính mà tôi đã kể, thế nào? Có phải là tuổi trẻ tài cao không?", Trịnh Nam Thiên cười nói.
"Xin chào các thủ trưởng", Lâm Chính cởi mũ xuống, mỉm cười nói.
Anh vừa cởi mũ, mấy ông lão đều sáng mắt lên.
Đúng là một anh chàng đẹp trai.
Khuôn mặt này… anh tuấn đến mức nào chứ? Không phải là kiểu mà mấy anh chàng tiểu thịt tươi nổi tiếng có thể so sánh được, đẹp trai nhưng vẫn mạnh mẽ đàn ông, khiến người ta nhìn không ghét nổi.
"Tốt! Tốt! Cậu nhóc, vừa sáng ra đến đây, chúng tôi đã nghe ông Trịnh khen cậu không dứt miệng, nói cậu khiêm tốn cẩn trọng, y thuật cao minh.
Không ngờ cậu trẻ như vậy đã nhận được sự tán thưởng của ông Trịnh, đúng là rất giỏi!", Phương Hồng mỉm cười nói.
"Ông Trịnh ở trong quân nổi tiếng là tính tình ngang bướng, lúc tôi làm Chính ủy cho ông ấy, còn suýt nữa mất mạng, thực sự là không có mấy người lọt được vào mắt xanh của ông ấy đâu.
Chàng trai, giỏi lắm!", Thiếu Thu giơ ngón tay cái lên nói.
"Nhưng cũng phải nói, cậu nhóc, tôi nghe ông Trịnh nói cậu là Chủ tịch của tập đoàn Dương Hoa? Nói vậy là hai loại thuốc mới ra của tập đoàn Dương Hoa cũng là kiệt tác của cậu sao?", Công Dư Lỗi đẩy chiếc kính cổ trên sống mũi, nói.
"Vâng", Lâm Chính đáp.
"Đúng là nhân tài!", Công Dư Lỗi lại gật đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Lâm Chính mỉm cười, không tiếp lời, nhìn ba ông lão này với vẻ khó hiểu.
Có thể ngồi đây tám chuyện với chiến thần trong quân, chỉ sợ thân phận của ba ông lão này không đơn giản.
Hơn nữa, bọn họ bất ngờ đến đây, e rằng cũng liên quan đến Lâm Chính.
Trịnh Nam Thiên nói: "Lỗi Tử, phương thuốc mà Viện Khoa học các ông nhận được cũng đến từ tay Lâm Chính đấy".
"Vậy sao?".
Công Dư Lỗi vô cùng kinh ngạc.
Trịnh Nam Thiên cười nói: "Lâm Chính, tôi đã mất cả đêm gửi phương thuốc kia của cậu lên cấp trên, đích thân Công Dư Lỗi kiểm nghiệm.
Tuy vẫn chưa kiểm nghiệm xong, nhưng theo thông tin bên Viện Khoa học đưa ra, phương thuốc này của cậu có giá trị rất lớn.
Cho dù phương thuốc này không hoàn chỉnh, sẽ để lại di chứng gì đó, thì chúng tôi cũng có thể dựa vào đó để thay đổi, nghiên cứu ra loại thuốc mới có giá trị hơn.
Hôm nay họ đến đây chính là để bàn với cậu chuyện về phương thuốc này".
"Nếu tiền bối Trịnh tin tưởng tôi, thì tôi có thể nói với ông, đừng thay đổi phương thuốc đó, cứ dựa theo các bước trong đó mà nghiên cứu điều chế sản xuất.
Thuốc sản xuất ra không có bất cứ tác dụng phụ nào, hơn nữa dùng trên người binh lính có thể cải thiện tố chất sức khỏe của bọn họ rất nhiều.
Nếu các ông tự ý thay đổi, tôi không thể đảm bảo sẽ có vấn đề gì", Lâm Chính bình thản nói.
"Ồ?".
Mấy ông lão đều sửng sốt.
"Cậu tự tin về phương thuốc của mình như vậy sao?", Trịnh Nam Thiên hỏi.
"Tôi nói luôn thế này đi! Ở Hoa Quốc, trong giới y học, tôi là người giỏi nhất!", Lâm Chính đáp.
Câu nói này đâu chỉ là kiêu căng ngạo mạn, rõ ràng là vô pháp vô thiên, không coi ai ra gì.
Nhưng giờ phút này, Lâm Chính chỉ nói được như vậy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...