Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Tất cả những người tới từ bên ngoài núi Đông Hoàng đều tập trung ở đây. Họ đang làm gì đó.

Phía trước có một dãy bàn. Các bàn được xếp liền nhau tạo thành một đường. Có không ít người ngồi trước bàn. Từng người bước tới như đang ghi danh. Sau khi ghi danh xong, những người ngồi trước bàn bèn đưa cho người đăng ký một thẻ bài.

Trên thẻ bài được đánh số.

“Anh tới đó, sử dụng Đường Chủ Lệnh của Thanh Hà Đường và tiến hành báo danh. Sau khi báo danh sẽ được nhận một thẻ bài. Tới ngày tới giờ sẽ vào bên trong bằng thẻ bài đó là có thể tham gia đại hội”, Tưởng Xà nói.

“Đại hội tổ chức ở đâu”, Lâm Chính hỏi.

“Phía sau chính là nơi tổ chức rồi”.

“Vậy à?”, Lâm Chính cảm thấy bất ngờ. Bởi vì sau lưng họ là một vùng núi sâu với đá lởm chởm.

“Ý của cô là gì vậy?”, Lâm Chính hỏi.


“Thực ra tờ báo danh được chia là bốn khu vực Đông Tây Nam Bắc. Chúng ta đang ở phía Nam, chỉ cần báo danh thành công, vào được bên trong, đợi đại hội được tổ chức là có thể bước vào thủ phủ của vùng núi này. Nếu ai có thế lấy được Đông Hoàng Thần Giới thì sẽ giành được vị trí cao nhất, trở thành giáo chủ của Đông Hoàng Giới và cũng chính là Đông Hoàng Thần Quân”.

“Hóa ra đại hội Đông Hoàng là một cuộc chiến cướp đoạt nhẫn à?”, Lâm Chính cảm thấy bất ngờ.

“Anh có thể hiểu như thế. Đó cũng là lý do vì sao các phe phái thi nhau tập hợp người. Người càng động, thực lực càng lớn thì cơ hội cướp được nhẫn càng cao. Nếu như đơn thương độc mã chiến đấu thì dù có cướp được nhẫn cũng khó mà giữ được”.

“Vậy người cướp được nhẫn làm sao được người khác thừa nhận?”, Lâm Chính hỏi.

“Rất đơn giản!”

Tưởng Xà chỉ vào tòa Đông Hoàng Cung ở vị trí cao nhất: “Có được nhẫn, đi tới Đông Hoàng Cung, mở mật tàng do giáo chủ để lại, đạt được toàn bộ truyền thừa của giáo chủ thì sẽ trở thành giáo chủ mới. Có được mật tàng, người nào không thừa nhận cũng không được. Dù sao mật tàng cũng chỉ có một, chỉ có giáo chủ mới được sở hữu”.

Lâm Chính nghe thấy vậy bèn hít một hơi thật sâu. Anh nhìn về điểm báo danh phía trước và bước tới.


Đứng gần anh nhất là một ông cụ gầy gò. Theo như Tưởng Xà giới thiệu thì đây là những người canh giữ Đông Hoàng Cung và không thuộc về bất kỳ một phe phái nào. Bọn họ không tham gia vào ân oán giữa các phe phái nhưng sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ người có được mật tàng truyền thừa.

Lâm Chính bước tới, đặt Đường Chủ Lệnh lên bàn. Phía trước là một người phụ nữ mặt đầy nếp nhăn.

Bà ta ngẩng đầu nhìn Lâm Chính và hỏi: “Một lệnh bài của đường chủ Thanh Hà Đường, mời Thanh Hà Đường tham gia đại hội, số lượng báo danh – 1”.

Nói xong, người này bèn cúi xuống viết thông tin cơ bản của Lâm Chính.

Lâm Chính liếc nhìn và lập tức chau mày. Trên tờ giấy có không ít thông tin. Anh là người duy nhất của Thanh Hà Đường tham gia đại hội. Còn các phe phái khác ít nhất cũng cả trăm người.

Xem ra Thanh Hà Đường có vẻ khá đơn độc. Những cũng hết cách. Thanh Hà Đường vốn là phe phái yếu kém nhất mà.

“Đây là thẻ số thứ tự của cậu. Cậu vào trong đi”, bà cụ đưa một tấm thẻ bài, đẩy gọng kính lên và rồi nhắm mắt lại.

Lâm Chính cầm lấy. Số 1700!

Lẽ nào chỉ có hơn một nghìn người vào trong sao? Chắc phải hơn chứ.

Chắc đây là số thứ tự ngẫu nhiên. Lâm Chính cất số thứ tự đi, quay qua nhìn Tưởng Xà: “Cô không báo danh à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui