“Sư huynh, anh ngốc à? Người này cũng không phải là người của Đông Hoàng Giáo, anh ta chỉ là một người ngoài không hiểu quy tắc gì cả, chúng ta có thể lừa anh ta mà! Huống hồ, chẳng phải chúng ta muốn người này rời khỏi Thanh Hà Đường chúng ta sao? Nếu lát nữa anh ta thể hiện một chút thực lực chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của Thiếu Minh. Thiếu Minh không phải là một thằng ngốc! Với tư cách là một thiên tài võ thuật, thị lực của hắn chắc chắn tốt hơn nhiều so với anh! Nếu người này thắng thì quá tốt nhưng nếu thua thì chắc chắn Thiếu Minh sẽ không cần anh nữa, ngược lại hắn sẽ lựa chọn mời tên họ Lâm gia nhập vào Cổ Linh Đường. Như vậy, chúng ta không chỉ có thể giải quyết nguy cơ trước mắt, mà còn có thể giải quyết mối nguy lớn tiềm ẩn này. Một mũi tên trúng hai con chim, không phải sao?”, Tưởng Xà cười nhẹ.
Vừa dứt lời, hai mắt Trường Anh sáng rực.
“Ý kiến hay! Chỉ là… sư muội, chúng ta làm như vậy hình như hơi ác?”, Trường Anh không đành lòng lắm.
Tưởng Xà nghe vậy, suýt thì ngất xỉu.
“Chúng ta đã rơi vào bước đường cùng rồi, còn quan tâm đến ác hay không nữa à? Chẳng lẽ anh muốn trơ mắt nhìn Thanh Hà Đường của chúng ta sụp đổ sao?”, Tưởng Xà bất đắc dĩ nói.
Trường Anh thở dài, lặng lẽ gật đầu.
“Được rồi, cứ làm theo lời em nói đi!”
“Vâng!”
Tưởng Xà gật đầu, rồi đi về phía Lâm Chính.
“Anh Lâm, anh có thể ra trận thay Thanh Hà Đường được không?”, Tưởng Xà hỏi.
“Chuyện này liên quan gì đến tôi?”, Lâm Chính thờ ơ hỏi.
“Anh Lâm, anh ngẫm nghĩ mà xem, nếu anh ra đấu thay bọn ta thì có nghĩa anh là thành viên của Thanh Hà Đường, đến lúc đó anh có thể danh chính ngôn thuận tham gia đại hội Đông Hoàng được rồi!”, Tưởng Xà cười nói.
Lâm Chính suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: “Cũng có lý, nếu vậy thì tôi sẽ tham gia, nhưng tôi phải nói trước một câu, khi đánh nhau, quyền cước không có mắt, tôi lo nếu tôi ra tay mạnh quá thì cục diện sẽ khó giải quyết”.
“Ha ha, anh Lâm yên tâm, Thiếu Minh này không phải người bình thường! Chí ít Trường Anh sư huynh cũng không phải là đối thủ của hắn. Nếu coi hắn như người cùng cấp bậc với bọn ta thì hoàn toàn sai lầm!”, Tưởng Xà cười nói.
“Được!”
Lâm Chính yên tâm, bước thẳng ra ngoài, đứng trước mặt Thiếu Minh.
Nhìn thấy Lâm Chính, mọi người đều hết sức khó hiểu.
“Người này là ai?”
“Thật đẹp trai, tôi chưa từng gặp bao giờ”.
“Anh ta là người của Thanh Hà Đường sao?”
“Đẹp trai quá…”
“Anh ta đang làm gì vậy?”
Mọi người trong Cổ Linh Đường bắt đầu bàn tán.
“Tưởng Xà, tên này làm gì đấy?”, Thiếu Minh cau mày, nhìn Tưởng Xà.
“Thiếu Minh, đây là Lâm sư đệ của tôi! Lâm sư đệ là đệ tử mà sư phụ vừa thu nhận hôm nay, bây giờ, Lâm sư đệ sẽ đại diện cho Thanh Hà Đường ra trận!”, Tưởng Xà lớn tiếng nói.
Cô ta vừa dứt lời, tất cả mọi người giật nảy mình, phá lên cười lớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...