“Tiểu Triệu, tới đây cùng luyện nào”, Trịnh Nam Thiên buông tay Tiểu Triệu, hào sảng nói.
Câu nói của ông ta suýt khiến đám đông hết hồn.
“Thủ trưởng đừng nói đùa nữa”.
“Nếu mà khiến thủ trưởng bị thương thì bọn tôi biết ăn nói thế nào với cấp trên đây".
“Thủ trưởng mau ngồi nghỉ ngơi đi ạ”, mấy người vội vàng cười nói.
“Cút qua một bên, muốn tôi ngồi thì phải luyện cùng tôi, nếu không tôi sẽ đứng ở đây tới chết đấy”, Trịnh Nam Thiên quát.
Tiếng quát vang vọng không gian cảm giác khác hoàn toàn với người yếu đuối khi nãy.
Đám đông xung quanh sững sờ.
Tiểu Triệu cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi của thủ trưởng.
Anh ta chau mày, suy nghĩ rồi sau đó nghiến răng nói khẽ: “Dạ, thủ trưởng đã nói vậy thì chúng ta bắt đầu đi”, nói xong, anh ta lùi lại mười bước, chuẩn bị sẵn sàng.
“Cậu ở cạnh tôi lâu như vậy, tôi cũng đã chỉ bảo không ít nhưng chưa từng luyện tập thực chiến với cậu bao giờ.
Hôm nay để tôi kiểm tra xem bình thường cậu có lười hay không”, nói xong, ông ta siết nắm đấm phóng về phía Tiểu Triệu.
Cơ thể của Trịnh Nam Thiên rất yếu, giống như một ông cụ sắp cạn dầu.
Thế nhưng động tác của ông ta lại vô cùng nhanh nhẹn.
Đám đông vô cùng kinh ngạc.
Tiểu Triệu cũng sững sờ.
Nắm đấm dù khủng khiếp nhưng cơ thể ông ta yếu tới mức này thì dù có dùng hết lực cũng chưa là gì trong mắt Tiểu Triệu.
Anh ta đưa tay lên khẽ chặn cú đấm của Trịnh Nam Thiên.
Cú đấm thất bại, Trịnh Nam thiên tung chiêu tấn công tiếp theo.
Thế nhưng lúc này ông ta đã thở hổn hển.
“Thủ trưởng mau nghỉ ngơi”, Tiểu Triệu vội vàng dìu Trịnh Nam Thiên ngồi xuống ghế.
“Được, được!”, Trịnh Nam Thiên mỉm cười, vô cùng hợp tác.
Ông ta vội vàng nhìn Lâm Chính cười yếu ớt: “Người trẻ, cậu tên là gì?”
“Lâm Chính!”
“Lâm Chính à? Được, được lắm, cảm ơn cậu.
Thật không ngờ cậu có thể giúp tôi đứng lên một lần nữa, giúp tôi hồi phục được sức lực.
Có điều tôi đoán đây là cậu đã làm hết sức rồi nhỉ? Mặc dù không thể trị được hoàn toàn bệnh của tôi nhưng như này cũng đủ lắm rồi.
Cậu Lâm, tôi cảm ơn cậu lần nữa”, Trịnh Năm Thiên mỉm cười.
“Đây chưa phải là giới hạn của tôi.
Tôi có thể giúp ông khỏi hoàn toàn.
Trong vòng một tháng, tôi có thể giúp cơ thể ông hồi phục như thường”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Dứt lời, tất cả mọi người đều cảm thấy sốc.
Trịnh Nam Thiên trợn tròn mắt.
Một lúc sau, ông ta gào lên: “Không thể nào! Không thể nào! Đây là độc dược hàng đầu, được bào chế để đối phó với một mình tôi….vô phương cứu chữa.
Vô phương.
Dù có là người hạ độc tới đây thì cũng không thể giải được.
Cậu...sao có thể chứ…Tuyệt đối không thể nào”.
Trịnh Nam Thiên đơ người.
Mười năm rồi.
Đã mười năm rồi.Mười năm rồi ông ta chìm trong đêm tối.
Giờ có người nói rắng ông ta có thể hồi phục.
Thì sao ông ta có thể tin được chứ.
Nhưng đúng lúc này.
Phụp.
Một âm thanh nặng nề vang lên.
Tiểu Triệu quỳ phụp dưới đất, dập đầu trước Lâm Chính: “Anh Lâm, xin anh! Nếu anh có thể trị khỏi được cho thủ trưởng thì Tiểu Triệu tôi nguyện làm trâu làm ngựa vì anh.
Cầu xin anh.
Mong anh trị khỏi cho thủ trưởng.
Ông ấy…không thể nào cứ ngồi như thế được nữa”.
Hai mắt Tiểu Triệu đỏ hoe, anh ta nghiến răng.
Anh ta quỳ xuống không phải vì mình mà vì đất nước.
Bởi vì…Trịnh Nam Thiên là người quá quan trọng.
Ông ta mà ngã xuống sẽ là một tổn thất lớn lao cho cả đất nước và người dân.
Lâm Chính lập tức dìu Tiểu Triệu dậy, nhìn khuôn mặt non nớt nhưng đầy cương nghị của anh ta: “Thực ra ba năm trước tôi đã để ý rồi nhưng lúc đó tôi không chắc chắn lắm.
Giờ tôi có tuyệt chiêu có thể trị khỏi được.
Nếu mọi người tin thì trong vòng một tháng thôi chiến thần sẽ lại tái thế”.
Tiểu Triệu kích động run rẩy toàn thân.
Nước mắt cứ thế lăn dài trên má.
Còn Trịnh Nam Thiên thì đã không thể nói được gì nữa rồi.
Ông ta nhắm mắt lại, siết chặt nắm đấm không dám tin.
Không biết phải mất bao lâu ông ta mới từ từ mở mắt ra.
“Cậu Lâm, ân đức của cậu tôi phải báo đáp thế nào đây?”
“Không cần báo đáp tôi, thực ra tôi còn một việc muốn thương lượng với ông”.
“Việc gì vậy”, Trịnh Nam Thiên hỏi.
Lâm Chính là ra một tờ giấy, đó là phương thuốc mà anh mới viết ra.
“Tôi chính thức giới thiệu tôi tên Lâm Chính là chủ tịch của tập đoàn Dương Hoa.
Phương thuốc trị nhồi máu và viêm mũi là do tôi phát minh ra.
Giờ tôi cung cấp một phương thuốc giúp kiện thân cho quân đội, không biết mọi người có hứng thú không”.
“Ồ”, Trịnh Nam Thiên khẽ giật mình, cầm phương thuốc lên với vẻ nghi ngờ.
“Mọi người có thể thử nghiệm theo phương thuốc này”, Lâm Chính nói.
Trịnh Nam Thiên suy nghĩ rồi khẽ gật đầu: “Phương thuốc trị nhồi máu và viêm mũi của cậu Lâm quả thật kinh thiên động địa.
Dù tôi ở bệnh viện ngoại ô mà cũng được nghe thấy.
Như thế này đi, tôi đưa phương thuốc này đi giám định trước nếu như có hiệu quả thì sẽ liên hệ lại, được không?”
“Ông cần mấy ngày?”
“Đây không phải thứ đơn giản, nó liên quan tới thuộc nên phải cẩn trọng.
Ít nhất cần một tháng”.
“Tôi e là không đợi được lâu như vậy.
Tôi cho ông một ngày”, Lâm Chính nói.
“Vậy thì không thể được”, Trịnh Nam Thiên lắc đầu: “Một ngày chúng tôi không thể biết được điều gì cả”.
“Vậy thế này đi, sau một ngày nếu mọi người không thử nghiệm ra được bất kỳ điều gì thì trả lại phương thuốc cho tôi, tôi nghĩ có nhiều người có hứng thú với nói”, Lâm Chính nói.
“Được”, Trịnh Nam Thiên gật đầu.
“Yên tâm đi, dù mọi người không chấp nhận phương thuốc thì một tháng sau tôi vẫn sẽ trị khỏi bệnh cho tướng quân”, Lâm Chính nói xong bèn quay người rời đi.
“Cảm ơn”.
Đợi Lâm Chính rời đi, Tiểu Triệu mới thở phào và mỉm cười: “Thủ tưởng, tôi đi báo tin vui này với cấp trên”.
“Đừng, đừng báo gì hết.
Trước khi tôi hồi phục được thì không được để lộ tin tức ra ngoài”, Trịnh Nam Thiên trầm giọng.
“Tại sao?”
“Bởi vì nếu kẻ địch biết tôi sắp hồi phục nhất định sẽ tìm cách triệt hạ tôi.
Như vậy sẽ bất lợi.
Vì vậy giai đoạn này thông tin cậu Lâm trị bệnh cho tôi không được để lộ ra ngoài.
Rõ chưa?”
“Vâng, thủ trưởng”, mọi người ưỡn ngực hô vang.
“Còn phương thuốc này…thì thế nào ạ?”, có người hỏi.
"Mang đi kiểm nghiệm đi".
Trịnh Nam Thiên cười thản nhiên: “Tôi thấy rồi, cậu nhóc này không chỉ đơn giản muốn trị bệnh cho tôi mà tới để làm ăn đấy! Mục đích chính của cậu ta là bán thuốc”.
“Nhưng một ngày thì không thể kiểm tra ra được điều gì mà.
Với loại thuốc không rõ nguồn gốc thế này thì chắc chắn khi mới tung ra không thể dùng cho con người được…”
“Để kỹ thuật phân tích trước đi để xem có thành phần gây hại không rồi xem công dụng của nói.
Tôi đã nói rồi một ngày quá gấp, cậu ta không nghe.
Nếu như một ngày mà không nghiên cứu ra được gì thì gửi trả lại, tôi không muốn lấy người của mình ra làm trò đùa.
Dù cậu ta có là ân nhân của tôi đi chăng nữa”, Trịnh Nam Thiên nghiêm túc nói.
“Vâng, thủ trưởng”, Tiểu Triệu cung kính chào rồi lui ra ngoài.
Sau khi rời khỏi viện, Lâm Chính bắt xe quay về công ty.
Lúc này Mã Hải đang vò đầu bứt tai ở trong công ty xử lý tài liệu.
Nhìn thấy Lâm Chính ông ta như túm được cọng cỏ cứu mạng.
“Chủ tịch Lâm, xảy ra chuyện rồi”, ông ta cuống cuồng lên tiếng.
“Sao thế”, Lâm Chính chau mày.
“Đúng như những gì cậu nói, công xưởng của chúng ta xảy ra vấn đề rồi”, Mã Hải đưa tới trước mặt anh một tập tài liệu với vẻ khóc dở mếu dở.
Lâm Chính liếc nhìn và chau mày.
“Nam phái ra tay nhanh đấy”.
“Chủ tịch Lâm, tôi đã dùng phương án khẩn cấp để ép sự việc xuống như có vẻ như sắp không cầm cự được nữa rồi, hay là..chúng ta tạm đóng cửa công xưởng”, Mã Hải vội vàng nói.
“Đóng cửa công xưởng sao, không thể sản xuất thuốc, không kịp giao hàng, chúng ta sẽ phải bồi thường hợp đồng và phá sản đấy”, Lâm Chính lắc đầu: “Không được đóng cái nào hết”.
“Nhưng nếu tiếp tục như thế này thì…e rằng…”
“Nghĩ cách kéo dài tới ngày mai, tôi đảm bảo trước buổi trưa ngày mai mọi rủi ro sẽ được tháo gỡ".
“Không thể nào", Mã Hải không dám tin.
Thế nhưng đúng lúc này.
Rầm!
Cửa văn phòng bị mở tung, thư ký vội vã chạy vào và hét lên: “Sếp Mã, chủ tịch Lâm công xưởng bị người ta chặn rồi”.
“Cái gì?”, Mã Hải thất kinh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...