Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Mất mạng sao?”

Lâm Chính ngẩng đầu nhìn ông ta: “Chưa chắc, có thể tôi sẽ thu hoạch được nhiều thứ mang về”

“Tôi thấy cậu điên thật rồi”, Dịch Quế Lâm lắc đầu đầy chua chát nhưng cũng không muốn khuyên thêm nữa. Ông ta thở dài, ngồi xuống.

Trên đời này, có lẽ chỉ có thần y Lâm mới dám làm vậy…

Buổi họp nhanh chóng kết thúc. Thế nhưng ai cũng cảm thấy thấp thỏm lo lắng.

Thời gian gấp gáp, Lâm Chính chuẩn bị sơ qua rồi xuất phát. Anh dự định tới núi Đông Hoàng, tham gia đại hội, hi vọng có thể mượn sức mạnh của Đông Hoàng Giáo để đi kiểm soát thế gia Nam Cung.

Rất nhiều người thấy đây là chuyện không thể. Nhưng đối với Lâm Chính thì đây là một trải nghiệm.

Bởi vì không hoàn thành được thì cũng không sao. Chỉ cần giữ được mạng thì coi như là không bị tổn thất gì. Về được rồi thích làm gì là làm đấy.


Nhưng đối với Mã Hải, Cung Hỉ Vân và Tần Bách Tùng thì những ngày tháng tiếp theo sẽ thật sự khó khăn.

Trước khi Lâm Chính rời đi, toàn bộ người của Kỳ Lân Môn và đảo Vong Ưu đều di chuyển vào Giang Thành. Đến ngay cả Huyết U U cũng được gọi về để đối phó với các tình huống có thể xảy ra. Từ Nam Đống đại diện cho nhà họ Từ điều động toàn bộ sức mạnh tiến hành phòng thủ.

Lúc này ngay cả sân bay, bến xe, đường sắt, khắp các vị trí đều được bố trí người của Lâm Chính. Toàn bộ lực lượng đều trong tư thế phòng ngự sự xâm nhập của thế gia Nam Cung.

Đương nhiên, đối với Lâm Chính người quan trọng nhất ở Giang Thành vẫn là Tô Nhu. Sau chuyện đó, Lâm Chính cảm thấy áy náy vô cùng. Nó trở thành nỗi đau trong anh. Dù Lâm Chính không biết tình cảm mình dành cho Tô Nhu là gì thì cô ấy cũng là vợ của anh.

Khi chưa thể ly hôn thì anh phải có nghĩa vụ đảm bảo sự an toàn cho cô gái ấy. Vậy mà…anh đã không làm được.

Cạch! Chiếc xe lái tới học viện của Huyền Y Phái. Lâm Chính bước vào một phòng bệnh đặc biệt.

Huyết U U đứng trước cửa. Nhìn thấy Lâm Chính, cô ta lập tức cúi người: “Thần y Lâm”.

“Ừm”


Lâm Chính gật đầu, khẽ nói: “Gần đây…cô đã vất vả rồi”.

“Thần y Lâm đừng khách sáo. Đảo Vong Ưu của chúng tôi vẫn cần sự trợ giúp của thần y Lâm mà”, Huyết U U mỉm cười.

Sau khi trải qua sự việc lần trước, Huyết U U đã trưởng thành lên nhiều, không còn tùy hứng nữa mà trở nên trầm tính hơn. Cô ta đã dần mang dáng vẻ của một đảo chủ rồi.

Lâm Chính gật đầu, không nói nhiều, chỉ bước vào trong.

Trong phòng bệnh, Tô Nhu mặc đồ bệnh nhân, hai mắt được quấn khăn. Cô nằm trên giường, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Bên cạnh cô là một chiếc máy thu âm. Cô đã yêu cầu nhiều lần mới có được chiếc máy này.

Hiện tại Tô Nhu đang được điều trị bí mật. Ngoài người của học viện Huyền Y Phái ra thì không ai được tùy tiện tới đây. Hơn nữa dù có vào thì cũng phải được Huyết U U đồng ý, nếu không thì đến cả Tần Bách Tùng cũng không vào được.

Cả Trương Tinh Vũ và Tô Quảng cũng không được gặp Tô Nhu. Đương nhiên đây cũng là điều bất đắc dĩ. Bởi vì Lâm Chính không thể biết được lần báo thù tiếp theo của nhà Nam Cung là khi nào và ở đâu.

Đối với đối thủ này, sự chuẩn bị của Lâm Chính rõ ràng là chưa đủ.

“Ai vậy?”, có vẻ như Tô Nhu nghe thấy động tĩnh nên kêu lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui