Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần


Hai mười phần trăm cổ phần của tập đoàn Dương Hoa sao? Đúng là tham vô đối! 
Đừng thấy 20% ít mà lầm.

Dù là 20% thì chỉ cần là cổ phần của tập đoàn Dương Hoa thôi cũng tương đương với một số tiền khổng lồ rồi. 
Lượng tiền lưu động mỗi ngày của tập đoàn Dương Hoa và lợi nhuận đều là những con số trên trời.

Hơn nữa quan trọng nhất là hai phương thuốc của tập đoàn này đã được cơ quan tổ chức quốc tế xếp vào một trong mười công ty có tiềm lực nhất trên thế giới rồi. 
Nếu nhà họ Tô có được 20% cổ phần thì có thể nói là bằng cả mười tập đoàn Thịnh Hoa cộng lại. 
So với một lô những thứ mà Tô Trân đưa ra kia thì điều kiện mà bà Tô đưa ra đúng là lớn gấp tới mười lần. 
“Bà Tô, yêu cầu của bà…có phải là hơi quá đáng không?”, Mã Hải không nhịn thêm được nữa.

Mặt ông ta tối sầm: “20% cổ phần sao? Sính lễ cả trăm triệu tệ? Các người đang bán con gái đấy à? Nhưng dù là như vậy và cả cơ thể của cô Tô Nhu được dát từ vàng thì cũng làm gì có giá đó?” 
“Tình yêu thật sự là vô giá”, Tô Trân mỉm cười. 
“Tôi không gật đầu thì cô nhóc này sẽ không được gả cho bất kỳ ai hết.


Chủ tịch Lâm, Tô Nhu không chỉ xinh đẹp mà còn tốt tính, thông minh nhanh nhẹn lại có tâm.

Cậu cưới con bé, nó nhất định sẽ trở thành hậu phương cho cậu, giúp cậu càng tiến bước cao xa hơn.

Vậy thì so với những điều kiện tôi đưa ra đã là gì chứ?”, bà cụ Tô lên tiếng. 
“Điều này…”, Mã Hải á khẩu. 
Mọi người đồng loạt quay qua nhìn chủ tịch Lâm, đợi câu trả lời từ anh.

Mã Hải cũng không cãi tay đôi nữa.

Xem ra có vẻ như chủ tịch Lâm sẽ đồng ý, vì dù sao thì Tô Nhu với anh cũng không phải là mối quan hệ tầm thường. 
“Tôi từ chối”, cuối cùng chủ tịch Lâm cũng lên tiếng. 
Ba từ rành rọt vang lên.

Cả nhà họ Tô đều sững sờ. 
Bà cụ Tô cũng khẽ chau mày: “15% đi! Tôi không nhượng bộ nữa đâu, xem cậu thế nào”. 
“Không được”, chủ tịch Lâm vẫn lắc đầu. 
“10%”, bà cụ Tô nín thở. 
Nhưng…Lâm chính vẫn lắc đầu. 
“Lẽ nào 5% sao? Chủ tịch Lâm, có phải là cậu hơi quá đáng rồi hay không đấy? Trong mắt cậu, nhà họ Tô chúng tôi chỉ đến thế thôi sao?”, bà cụ Tô tức giận, đứng bật dậy lên tiếng. 
“Nhà họ Tô chẳng phải chính là như vậy sao?”, chủ tịch Lâm điềm đạm nói. 
“Cậu nói cái gì?", bà cụ Tô đùng đùng nổi giận, da mặt co giật: “Chủ tịch Lâm, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, mặc dù Tô Nhu và tôi có hiểu lầm nhưng dù sao con bé cũng mang họ Tô.

Bố nó là con trai tôi! Nó được gả cho ai, không được gả cho ai là do tôi quyết.


Nếu tôi không đồng ý thì cậu và Tô Nhu còn lâu mới thành”. 
Đám đông nín thở. 
Uy hiếp! Bà ta rõ ràng đang trắng trợn uy hiếp! Có vẻ bà cụ Tô rất tự tin nên mới nói chuyện thẳng thừng như thế. 
Thế nhưng nghĩ lại thì đúng là Tô Nhu ưu tú thật.

Cô không chỉ xinh đẹp mà con giỏi giang.

Nếu chủ tịch Lâm lấy được cô, sự nghiệp, tình yêu đều vẹn toàn cả.

Nếu đổi là người khác thì có lẽ cũng đồng ý mà thôi. 
Thế nhưng chủ tịch Lâm chỉ thản nhiên lên tiếng: “bà Tô, người nhà họ Tô, có phải mọi người nhầm không? Lâm mỗ tôi từ đầu tới cuối đâu có nói là sẽ cưới Tô Nhu đâu? Ý của các người là gì vậy?” 
Câu nói này không khác gì một hòn đá bổ xuống đầu nhà họ Tô kêu bộp bộp. 
Tô Nhu đơ người.

Tô Bắc cũng há hốc miệng.

Tô Quảng thì thất thần.

Ly trà trong tay bà cụ Tô rơi xuống đất vỡ tan.


Tô Nhu nhìn chủ tịch Lâm chăm chăm với vẻ thất kinh. 
“Chủ tịch Lâm…cậu…cậu nói vậy là có ý gì?”, bà cụ Tô run rẩy hỏi. 
“Tôi không hề nói là sẽ cưới cô Tô Nhu.

Từ đầu tới cuối tôi không hề nói lời nào như vậy! Tôi không biết nhà họ Tô rốt cuộc có ý gì.

Tôi tới đây là vì muốn hợp tác với tập đoàn Thịnh Hoa.

Những sự việc liên quan tới cô Tô tới biết rất rõ.

Tôi biết cô ấy đã kết hôn, huống hồ mọi người nhìn kiểu gì mà ra tôi phải lấy cô Tô bằng được thế? Tôi còn chưa lên tiếng mà các người đã đòi sính lễ là sao?”, Lâm Chính lạnh lùng nói. 
“Sao có thể như thế được…” Cả nhà họ Tô sững sờ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui