Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chỉ cần ổn định được trong giai đoạn này thôi thì Dương Hoa có thể bỏ ra cả trăm tỉ tệ cũng là chuyện thường chứ đừng nói là vài chục tỉ tệ. Tuy nhiên, trước mắt thì không thể.

“Rốt cuộc chủ tịch có cách gì vậy?”, Từ Thiên thở dài, tỏ vẻ bất lực.

Chiếc vòng kim cương đỏ nhanh chóng được chốt giá hai tỷ bảy trăm triệu tệ.

Những sản phẩm sau đó đúng là có giá càng ngày càng vô lý. Tuy nhiên thì phần lớn mức giá vẫn trong phạm vi vài chục tỉ tệ.

Không thể phủ nhận buổi đấu giá này quá xa hoa. Hơn nữa mọi người cũng biết Long Đằng vì núi đá tím nên mới cố tình tổ chức như vậy.

Bình thường Long Đằng bán đầu giá sản phẩm cũng không bao giờ vượt quá vài chục triệu tệ, quy mô cũng không hề nhỏ nhưng so với hôm nay thì đúng là khác một trời một vực.

Lần này Long Đằng cũng lôi ra hết những con át chủ bài của mình để có thể đẩy giá của núi đá tím lên.

Núi đá tím mà bán được giá tốt thì Long Đằng cũng được trích một khoản. Và khoản đó cũng không hề nhỏ.

Từ Thiên ngồi đó, thấp thỏm bất an nhìn từng món sản phẩm được giao dịch thành công mà chau mày.


Mặc dù các bảo vật đều không tệ nhưng có vẻ chẳng liên quan đến họ nhiều.

Đúng lúc này cửa phòng mở ra, một bóng người bước vào. Từ Thiên ngước nhìn. Đó là người trước đó họ cử đi thăm dò.

“Thăm dò thế nào rồi?”, Từ Thiên lập tức đứng dậy hỏi.

“Vừa rồi có một người đã bước vào căn phòng chính giữa ạ”.

“Ai vậy?”

“Một người đàn ông, tóc rất dài, tầm hơn 30 tuổi, không rõ thân phận ạ”, người này nói.

Từ Thiên chau mày, vội vàng nhìn Lâm Chính: “Chủ tịch…”

“Không cần lo lắng, đợi buổi đấu giá kết thúc rồi tính”, Lâm Chính vẫn vô cùng điềm tĩnh.

Từ Thiên thì sốt ruột chết đi được.


“Chủ tịch Lâm, bây giờ là lúc nào rồi mà cậu còn quan tâm tới buổi đấu giá này? Chúng ta lấy đâu ra tiền mà mua đồ ở buổi đấu giá này chứ? Cậu cần gì phải lãng phí thời gian với nó?”, Từ Thiên cuống lên nói.

Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, tiếp tục theo dõi bục đấu giá.

“Chủ tịch Lâm, cậu có nghe thấy tôi nói gì không vậy? Thế gia Nam Cung đã gọi viện trợ từ bên ngoài rồi! Coi như tôi cầu xin cậu đấy! Chúng ta mau rời khỏi đây thôi! Nếu cậu ba Nam Cung dám mời người kia tới, thì chắc chắn là người đó không dễ đối phó. Tôi chỉ có chừng này người, thực sự cũng lo không kịp thời bảo vệ được cậu. Nếu cậu có mệnh hệ gì, thì tôi chính là tội đồ!”.

Từ Thiên cuống đến nỗi suýt khóc.

Nhưng Lâm Chính chỉ đáp lại hai từ đơn giản.

“Ngồi xuống!”.

Từ Thiên nghe thấy thế thì sửng sốt.

“Không nghe thấy tôi nói gì sao? Ngồi xuống!”, Lâm Chính lại nói.

“Chủ tịch Lâm…”

Từ Thiên há miệng, chỉ thấy Lâm Chính ngoảnh sang.

Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lâm Chính, Từ Thiên không dám ho he gì nữa, chỉ đành cắn răng ngồi xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui