Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
“Chẳng lẽ anh ta cũng đến vì mỏ đá tím?”.
“Ha ha, không ngờ thần y Lâm cũng đến đây, buổi đấu giá chắc sẽ rất đặc sắc!”.
Không ít khách khứa xì xào bàn tán, vẻ mặt kích động, vô cùng phấn khích.
Lâm Chính không để ý đến những lời bàn tán bên tai, đi thẳng vào phòng, yên tĩnh ngồi xuống.
Nhân viên phục vụ bưng thức ăn và rượu cao cấp vào.
“Chủ tịch Lâm, anh còn cần phục vụ gì không?”, Tiểu Cổ mỉm cười, hỏi Lâm Chính.
“Những thứ này là đủ rồi, cô xuống trước đi”, Lâm Chính đáp.
“Vậy được, Chủ tịch Lâm, nếu còn cần gì thì xin hãy nói với nhân viên phục vụ của chúng tôi bất cứ lúc nào”, Tiểu Cổ nói, sau đó vỗ tay.
Hai cô gái ăn mặc hơi mát mẻ, dáng vẻ thanh xuân rực rỡ đi vào.
Bọn họ tươi cười đứng bên cạnh Lâm Chính, đồng loạt khom lưng chào: “Xin chào Chủ tịch Lâm”.
Lâm Chính nhíu mày.
Tiểu Cổ nói: “Phục vụ Chủ tịch Lâm cho tốt, hiểu chưa?”.
“Vâng, chị Cổ!”.
Hai người gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Bấy giờ Tiểu Cổ mới rời đi.
Sau đó, hai cô gái nhìn Lâm Chính với ánh mắt nóng bỏng và mong chờ, mặt hai người đỏ bừng.
Thật là… đẹp trai! Còn đẹp trai hơn cả trên tivi gấp vạn lần.
Trời ạ, mình lại được đứng nhìn thần y Lâm ở khoảng cách gần như vậy, không phải mình đang nằm mơ chứ?
Hai cô gái kích động suy nghĩ trong lòng, chỉ muốn nhào vào lòng Lâm Chính ngay lập tức.
Lâm Chính không hề phát giác được suy nghĩ của hai cô gái bên cạnh, mà nhìn ra cửa sổ sát đất ở trước mặt.
Bên ngoài cửa sổ đối diện thẳng với bục triển lãm của hội đấu giá.
“Khốn nạn, Chủ tịch Lâm, ghế khách quý của chúng ta nằm ở mé bên trái tất cả ghế khách quý! Hội đấu giá Long Đằng lại sắp xếp chúng ta ngồi ở ngoài cùng! Thật đáng ghét!”.
Từ Thiên đột nhiên đập bàn, phẫn nộ đứng dậy, nói: “Chủ tịch Lâm, tôi sẽ đi tìm hội trưởng của hội đấu giá Long Đằng, tìm ông ta hỏi rõ nguyên nhân! Ông ta đang xem thường chúng ta sao?”.
“Chờ đã!”, Lâm Chính quát khẽ.
Từ Thiên dừng bước, nhìn Lâm Chính.
“Đừng nóng nảy!”.
“Chủ tịch Lâm…”.
“Trước khi làm rõ đầu đuôi câu chuyện, đừng kích động như vậy, làm vậy rất không lý trí”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó nhìn cô gái ở bên trái, lên tiếng hỏi: “Cô tên gì?”.
“Thưa Chủ tịch Lâm, tôi tên Y Khiết, sinh viên năm bốn của trường Đại học Thanh Đô. Tôi đến đây làm thuê”, cô gái bên trái kích động nói.
Cô gái bên phải thấy vậy, vẻ mặt đầy ghen tị.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm, chỉ hỏi: “Y Khiết, cô biết ghế khách quý ở bên cạnh là để dành cho ai không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...