Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Hiện trường trở nên vô cùng yên tĩnh. Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào cái hố lớn trước mặt, không một ai dám hé lời.

Lớp bụi trước mặt lắng xuống, đá vụn cũng thôi bay.

Trong cái hố to đó, một bóng hình chậm rãi đứng dậy.

Người ta vội đưa mắt nhìn theo. Đó là một người đàn ông trung tuổi trông khoảng chừng bốn mươi.

Anh ta để đầu đinh, làn da đen thui, trên mặt còn để râu. Anh ta mặc một cái áo choàng của thời Dân Quốc, bộ dạng có phần lôi thôi, nhìn tổng thể chẳng có gì khác thường nhưng điều kì lạ đó là bay từ độ cao hàng chục mét từ trên trực thăng xuống mà không chết…

Thật sự dị thường.

Tất cả mọi người tim đập thình thịch.

Cô thư kí kia cứ thế la lên thất thanh.

Tô Nhu run rẩy.

Lúc này, cho dù là Cung Hỉ Vân một người từng trải qua bao phong ba bão táp thì cũng không khỏi vò đầu bứt tai.


“Bắn! Bắn!”, Cung Hỉ Vân hô lớn.

Pằng! Pằng! Pằng!

Khẩu súng trong tay tất cả mọi người lập tức toé lửa.

Từng viên đạn bay đi nhưng…không một viên đạn nào bay trúng người đàn ông kia.

Bước chân của anh ta không ngừng di chuyển, cả cơ thể như cơn gió, né tránh từng viên đạn.

Cứ như vậy cho tới khi toàn bộ đạn của nhóm người bắn vào hư không vẫn không một viên đạn nào trúng nổi anh ta.

“Ma…Ma…đó là ma sao?”, có người kinh ngạc thốt lên.

Cung Hỉ Vân cũng hết sức hoang mang, vội nhìn sang Lâm Chính.

“Là chú Hằng! Ha ha ha, chú Hằng đến rồi! Chú Hằng đến rồi! Các người đều phải chết! Các người phải chết ở đây! Ha ha ha…”

Lâm Tử Yến trên xe vui mừng ra mặt, cô ta kích động đến mức bật cười lớn, trên khuôn mặt rõ vẻ đắc ý.


Lâm Chính cũng mở to mắt nhìn người đang chặn trước xe với ánh mắt khó tin.

Chú Hằng!

Chú Hằng nhà họ Lâm…

Là người trông anh từ nhỏ tới lớn!

Anh từng nghĩ tới nhà họ Lâm phái người này tới Giang Thành…

Lâm Chính tim đập nhanh hơn thấy rõ.

“Chủ tịch Lâm, người này…chúng tôi e rằng không đối phó được”, Cung Hỉ Vân nói với giọng run run.

“Cô gọi bọn họ lùi về sau, người này để tôi đối phó”, Lâm Chính khản giọng.

“Có cần báo cho đảo Vong Ưu và Kỳ Lân Môn không?”, Cung Hỉ Vân có phần khong yên tâm nên hỏi lại.

“Không cần, bọn họ có nhiệm vụ riêng của mình, Kỳ Lân Môn ở Yên Kinh nên không thể quay về được, đảo Vong Ưu nhất thời cũng không thể kịp tới, để tôi tự xử lý thôi!”

Lâm Chính đẩy cửa xe ra và bước ra ngoài.

Lâm Chi Hằng của nhà họ Lâm nhìn Lâm Chính, trong ánh mắt rõ vẻ ngờ vực nhưng lại không biết không ổn chỗ nào.

“Cậu chính là Lâm thần y phải không?”, Lâm Chi Hằng lên tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui