Nếu thế gia Nam Cung không lấy được lợi ích ở đại hội, thì Dương Hoa còn có thể quyết đấu với bọn họ.
Nếu bọn họ lấy được lợi ích, thì sẽ tiêu diệt Dương Hoa còn non trẻ một cách dễ dàng.
Đến lúc đó, Cư Nam An đương nhiên sẽ gặp họa…
Lâm Chính cũng không còn đường sống.
“Tôi hiểu rồi, lát nữa ông hãy trao đổi với Mã Hải tất cả mọi chuyện về thế gia Nam Cung, chúng ta sẽ lập tức bắt đầu hành động”, Lâm Chính hít sâu một hơi, khàn giọng nói.
“Vâng, Chủ tịch Lâm”.
Cư Nam An gật đầu, rồi đứng dậy rời đi.
Lâm Chính ngồi trước bàn làm việc, nhìn tài liệu ở trước mặt, rơi vào trầm tư.
Đúng lúc này, cánh cửa bỗng bị đẩy ra, sau đó một bóng dáng nhanh chân đi tới trước bàn làm việc của Lâm Chính, đưa một tập tài liệu cho anh.
“Chủ tịch Lâm, đây là tất cả động thái của người nhà họ Lâm vào tối qua. Còn nữa, hiện giờ Lâm Tử Yến đang đi về phía Nha Sơn”.
“Nha Sơn? Ở ngoại ô Giang Thành sao? Cô ta đến đó làm gì nhỉ?”, Lâm Chính ngạc nhiên hỏi.
“Tôi không rõ nữa”.
Lâm Chính đọc lướt tài liệu kia, suy nghĩ một lát rồi đứng dậy, bình thản nói.
“Đi thôi, chúng ta cũng đi xem thế nào”.
Sắp đến thời hạn Lâm Tử Yến dành cho Lâm Chính.
Lúc Lâm Chính bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, thì Lâm Tử Yến gọi điện thoại tới.
“Lâm Chính, cậu muốn thế nào?”, giọng nói của Lâm Tử Yến vô cùng lạnh lùng.
“Xin lỗi, tôi không có bất cứ hứng thú gì với việc này. Tôi đã nói rồi, các cô không lấy lại công bằng cho tôi thì tôi không thể hợp tác với các cô được”, Lâm Chính cũng bình thản nói.
“Cậu chắc chắn muốn làm trái ý của gia tộc sao?”, Lâm Tử Yến lạnh lùng quát.
“Gia tộc? Chẳng phải tôi đã bị đuổi khỏi nhà họ Lâm rồi sao? Lấy đâu ra gia tộc?”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.
“Được, Lâm Chính, đừng nói là tôi không cho cậu cơ hội, hi vọng lát nữa khi quỳ trước mặt tôi, cậu vẫn có thể nói ra những lời như vậy”, Lâm Tử Yến tức giận đùng đùng, tắt điện thoại.
“Cô chủ, bây giờ phải làm sao đây?”.
Người ở bên cạnh lập tức hỏi Lâm Tử Yến.
“Tất cả cứ tiến hành theo kế hoạch, rồi bắt Lâm Chính lại cho tôi. Tôi phải đích thân xử lý thằng chó không biết trời cao đất dày này. Để tôi xem rốt cuộc con chó này có tư cách gì mà dám lớn lối với người nhà họ Lâm chúng ta!”, Lâm Tử Yến rít lên.
“Vâng, cô chủ”.
Một cuộc điện thoại nhanh chóng được gọi đi.
Người nhà họ Lâm ở gần đó bắt đầu tiến vào Giang Thành, đồng thời hỏa tốc tiến về phía tập đoàn Dương Hoa và công ty Quốc tế Duyệt Nhan.
Nhưng khi bọn họ vừa lên xe, chuẩn bị lái đi, thì bỗng có mấy chiếc xe con màu đen bao vây lại.
Người nhà họ Lâm ở trên xe sửng sốt, còn chưa kịp hoàn hồn, đã bị người của mấy chiếc xe con màu đen kia xông tới, lôi xuống xe, rồi ấn xuống đất.
“Hả?”.
“Các người là ai?”.
“Các người làm gì vậy?”.
Người nhà họ Lâm la hét, ra sức phản kháng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...