Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần


Những người này chính là bạn học dự tiệc sinh nhật của Từ Sương Huyền.

Đi đầu là tên mập. 
“Ây da, sao anh lại chạy tới đây rồi?”, tên mập cũng lập tức phát hiện ra Lâm Chính bèn kêu lên. 
Lúc tên mập kêu lên thì mọi người lập tức quay qua nhìn.

Tất cả đều kinh ngạc khi thấy Lâm Chính. 
“Tên khốn này lại ở đây à?” 
“Cái thứ cắc ké này sao cũng vào được đây thế?” 
“Không phải ở đây thấp nhất phải tiêu hai nghìn tệ sao? Thể loại khố rách áo ôm này mà cũng có á?” 
“Chuyện quái gì thế này?”, đám học sinh ngạc nhiên lắm.

Chúng bắt đầu chế nhạo anh. 
Bọn họ nhờ phúc của Phó Vũ.

Phó Vũ đã đặt chỗ từ trước.

Mặc dù Từ Sương Huyền xảy ra chuyện nhưng không hề ảnh hưởng đến cái sự ‘quẩy’ tưng bừng của họ.

Bọn họ không hề quan tâm tới Từ Sương Huyền, mà chỉ quan tâm chơi thế nào cho đã. 
Lâm Chính chau mày, đột nhiên hỏi: “Mấy người ở phòng nào?” 
“Ba số sáu, sao thế? Anh muốn tới rót rượu à? Hay là hưởng thụ? Ha ha, anh cũng xứng sao?”, tên mập lên tiếng. 
“Tôi thà dắt chó vào cũng không để anh vào?”, cô gái tóc ngắn cũng có mặt.


Cô ta lên tiếng chẳng chút khách khí. 
Lâm Chính gật đầu, không hề lên tiếng.

Thang máy dừng lại ở tầng bốn.

Tên mập cùng đám bạn bước ra. 
Thế nhưng điều khiến bọn họ ngạc nhiên đó là Lâm Chính không hề đi xuống mà bấm thang lên hẳn tầng năm. 
“Tầng năm không phải là không mở cửa cho người ngoài sao? Tên đó lên đấy làm gì nhỉ?” 
“Không biết.

Có điều tôi nghe nói đó là tầng cá nhân của anh Long.

Ngoài khách và người của anh Long ra, người bình thường không vào được.

Nghe nói có lần, một người uống say chạy lên tầng đó, kết quả bị anh Long chặt hai tay vứt ra ngoài đấy”. 
“Đáng sợ vậy cơ à…Vậy thì tên này khác gì xong đời rồi”. 
“He he, lát nữa chúng ta đợi xem.

Đợi hắn bị anh Long vứt ra ngoài đường”. 
“Ha ha…”, cả đám cười ha hả bước vào phòng đặt trước và bắt đầu hưởng thụ. 
Lâm Chính cũng đã có mặt tại căn phòng sang trọng nhất của KTV.

Cánh cửa được đẩy ra.

Có vài người đang ngồi hút thuốc.

Bên cạnh là một người đàn ông mặt be bét máu và sưng vù. 
Đó chính là Từ Thiên.

Từ Thiên đã không còn tỉnh táo nữa.

Mười đầu ngón tay bị trầy trượt.

Rõ ràng là Khổ Long đã hành hạ ông ta. 
Cũng hết cách.

Vì Từ Thiên đã chạm vào giới hạn của hắn.

Lần này là hắn đã nhẹ nhàng với ông ta lắm rồi. 
“Cậu chính là chủ tịch Lâm à?”, một người đàn ông râu quai nón, đeo kính vắt chân chéo ngũ nhìn Lâm Chính và hỏi.

Có vẻ như họ thấy ngạc nhiên vì Lâm Chính còn quá trẻ. 

“Đúng vậy”, Lâm Chính tìm chỗ ngồi xuống.

Anh không hề nhìn Từ Thiên, chỉ nói: “Tìm vài người, đi vứt cái đám ở phòng 666 ra ngoài đường cho tôi”. 
“Khổ Long chau mày, liếc nhìn vẻ điềm đạm của Lâm Chính và hỏi: “666 là bọn nào?” 
“Bạn học của Phó Vũ”. 
“Vậy thì vứt ra ngoài đi”. 
“Dạ”, kẻ đứng bên cạnh gật đầu, lập tức đi làm việc. 
Một lúc sau, tiếng hét thảm thiết vang lên.

Sau đó là bảy, tám học sinh bị vứt ra đường.

Ai cũng hãi hùng và trông vô cùng thê thảm.

Đám tên mập đơ người, hoàn toàn không hiểu mô tê gì.

Bọn chúng đành gọi điện cho Phó Vũ. 
“Đã hài lòng chưa chủ tịch Lâm? Giờ chúng ta có thể bàn điều kiện được chưa nhỉ?”, Khổ Long nhìn Lâm Chính bằng vẻ vô cảm. 
“Không cần bàn, tôi rất hài lòng”, Lâm Chính đứng dậy, điềm đạm nói: “Với hành vi vừa rồi của anh, lát nữa khi ra tay tôi sẽ nhẹ nhàng hơn chút, thế nào?” 
“Cậu đang nói cái gì vậy?” 
“Thằng này điên rồi!” 
“Sếp! Nó thật sự là chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa đấy ạ?", bọn chúng chửi bới.

Cảm thấy giật mình. 
Đến lúc này thì Khổ Long cũng bắt đầu không phân biệt được nữa.

Một mình anh, đối diện với cả đám côn đồ mà sao lại có thể ăn nói ngông cuồng như vậy chứ? 
“Khoác lác quá đấy! Quỳ xuống cho ông ngay”, lúc này một người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen với các cơ thịt cuồn cuộn lên tiếng.

Hắn không chịu được nữa bèn gào lên rồi giơ tay định tát vào mặt Lâm Chính. 
Nhưng khi bàn tay hắn gần chạm vào mặt anh thì Lâm Chính đột nhiên đưa tay ra, bàn tay hóa thành mũi dao chém mạnh vào cổ tên này. 

Rẹt! Âm thanh sắc bén vang lên.

Cổ của tên này ngoẹo qua một bên.

Máu tươi bắn ra tung tóe. 
“Á!”, người đàn ông kêu la thảm thiết.

Lâm Chính thu tay về rồi siết cổ hắn.

Một người đàn ông nặng gần một trăm ký bị Lâm Chính nhấc lên khỏi mặt đất rồi ném vào bức tường bên cạnh. 
Rầm. 
Bức tường nứt toác.

Cả căn phòng rung chuyển.

Lâm Chính thả lỏng năm ngón tay.

Cả cơ thể tên này từ từ rơi xuống, đập mạnh. 
Một tên cao thủ hàng đầu đã bị giải quyết nhanh gọn như vậy đấy.

Những người có mặt, bao gồm cả Khổ Long đều trố tròn mắt. 
Lâm Chính thu tay về, nhìn mấy tên còn lại. 
“Giờ anh đã hiểu ý của tôi chưa nhỉ?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui