“Nhưng sao cô gái này quen thế nhỉ? Hình như đã gặp ở đâu đó”.
“Tôi cũng cảm thấy hình như đã gặp ở đâu đó… có phải là ngôi sao nào không?”.
“Giang Thành chúng ta mà có ngôi sao gì? Thêm nữa, nếu mà là ngôi sao thì càng tốt, có anh Vương ở đây, chi bằng anh Vương giữ ngôi sao này lại, đợi lát nữa tham gia vũ hội của chúng ta không phải tốt hơn sao?”, một gã đàn ông nhuộm tóc xanh lục cười hì hì nói.
“Ý kiến này không tồi!”.
Cậu Vương nheo mắt nói với Tô Nhu: “Thế nào? Người đẹp, có hứng thú chơi cùng chúng tôi không?”.
Sắc mặt Tô Nhu khó coi, chán ghét nhìn chằm chằm những người đó, cô phớt lờ bọn họ, nói với Lâm Chính: “Lâm Chính, chúng ta về đi”.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu.
Anh không muốn thể hiện mặt bạo lực trước mặt Tô Nhu, vẫn nên đưa Tô Nhu về trước rồi tính sau.
Nhưng anh vừa đứng dậy, cậu Vương lập tức đưa tay đè vai anh lại.
“Người anh em, anh đi thì được, nhưng người đẹp này có lẽ phải ở lại đây!”, cậu Vương cười híp mắt nói.
Trong lúc nói, bạn của anh ta đã chặn trước mặt Tô Nhu.
“Các người định làm gì?”, Tô Nhu lập tức hét lên.
“Muốn làm gì? Người đẹp, không phải vừa rồi tôi đã nói rồi à? Cô ở lại uống rượu, khiêu vũ với chúng tôi, chỉ thế thôi!”, một người đàn ông cười cợt nói.
“Lưu manh!”.
Tô Nhu tức giận, lập tức lấy điện thoại ra muốn gọi cảnh sát.
Nhưng người trẻ tuổi tóc xanh lại lanh tay lẹ mắt, cướp lấy điện thoại của Tô Nhu.
“Mau trả điện thoại lại cho tôi! Trả cho tôi!”.
Tô Nhu sốt ruột muốn giành lại, nhưng tên tóc xanh lại ném điện thoại sang trái rồi sang phải. Bọn họ như chơi tiếp sức, không ngừng ném điện thoại cho nhau. Tô Nhu không những không lấy lại được, mà còn bị những người này đùa giỡn xoay vòng vòng.
Lâm Chính đứng dậy, tông người vào cậu Vương đang đè vai mình, sau đó đi tới đẩy người đang định đón lấy điện thoại của Tô Nhu sang một bên, bắt lấy điện thoại trả lại cho Tô Nhu đang thở hổn hển.
“Tên này cũng có chút sức lực đấy”, cậu Vương nheo mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính.
“Thế này vậy, để vợ tôi đi trước, tôi ở lại chơi với các người, được không?”, Lâm Chính mỉm cười nói.
“Ồ? Cô gái này là vợ anh sao? Không nhìn ra đấy, anh thật là có diễm phúc!”, hai mắt cậu Vương lóe sáng, lúc này nhìn Tô Nhu trong mắt đã lộ ra vẻ tham lam nồng đậm.
“Ha ha ha, anh Vương rất thích vợ của người khác! Lần này hợp khẩu vị của anh ấy rồi!”.
“Thằng nhóc, hôm nay vợ mày phải lên giường của anh Vương chắc rồi. Mày biết điều một chút, ngoan ngoãn cút khỏi đây. Nếu vậy thì có lẽ mày còn có thể dễ chịu một chút, bằng không, mày có tin anh Vương sẽ khiến mày không sống nổi ở Giang Thành này được nữa không?”, gã tóc xanh vừa rồi cười hì hì nói.
“Xem ra các người không định để vợ tôi rời khỏi đây nữa?”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Anh còn không cút thì e là anh cũng không rời khỏi đây được”.
Cậu Vương nhún vai nói.
“Tôi hiểu rồi”.
Lâm Chính hít sâu một hơi, sau đó nghiêng đầu nhìn Tô Nhu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...