Công ty Quốc tế Duyệt Nhan thì không cần phải nói, nó cũng bị cắt đứt nguồn hàng, không thể tiếp tục sản xuất, thậm chí không thể giao hàng đúng hẹn, phải đối mặt với một khoản tiền bồi thường kếch sù bất cứ lúc nào.
Vì chuyện này mà Tô Nhu lo lắng đến mức cả đêm không ngủ được.
Mấy công ty khác có mối quan hệ hợp tác chặt chẽ với Dương Hoa cũng vậy.
Điển hình nhất là công ty Điện tử Trung Hào.
Công ty này có quy mô không lớn lắm, chỉ là một nhà máy, nhân viên cũng không nhiều. Nhưng nhà máy này có lịch sử rất lâu đời, thuộc doanh nghiệp gia tộc, đến nay đã được 40 năm. Chính vì vậy, những nhân viên lâu năm còn ở lại nhà máy điện tử đều là nhân tài chuyên nghiệp.
Nhưng lúc này, nó cũng bị ép phải ngừng hoạt động.
Sếp tổng cùng với mấy quản lý cấp cao của công ty đang ngồi trong một phòng làm việc không lớn lắm, ai nấy mặt ủ mày chau hút thuốc.
Chủ tịch Chung Hào của công ty Điện tử Trung Hào là một người đàn ông trung niên gầy gò, tóc mai đã điểm bạc.
Ông ta ăn mặc không hề xa hoa, thậm chí còn có chút giản dị.
Không phải ông ta không có tiền, mà là bao năm nay ông ta vẫn luôn dốc sức cho sự nghiệp từ thiện, tiền kiếm được không mang đi xây các trường tiểu học Hi Vọng, thì lại tài trợ cho trẻ em ở những vùng núi xa xôi, thế nên cũng không quan tâm lắm đến việc ăn ở đi lại của bản thân.
Chính vì vậy, Chung Hào có danh tiếng rất tốt ở khu vực này, ai nấy đều tôn trọng ông ta.
Cũng chính vì nguyên nhân này, nên Lâm Chính mới bảo Mã Hải ký mấy hợp đồng lớn với Chung Hào, đồng thời giao phần lớn máy móc chế biến thuốc của Dương Hoa cho công ty điện tử Trung Hào sản xuất.
Nhưng hôm nay, tất cả máy móc cũng không sản xuất được nữa.
Bởi vì nguồn hàng của bọn họ… cũng đã bị cắt đứt.
Không có nguyên vật liệu thì sản xuất kiểu gì đây?
Cả nhà máy đều rơi vào tình trạng tê liệt.
“Ông chủ, những người kia đến rồi!”, đúng lúc này, một nhân viên chạy vào, hét lớn với Chung Hào.
Chung Hào hơi ngẩng đầu lên, nhíu chặt mày, rít mạnh một hơi thuốc, nói: “Cho bọn họ vào, hôm nay hãy nói chuyện cho rõ ràng đi, để bọn họ khỏi nghĩ đến nữa”.
Nói xong, ông ta dập tắt điếu thuốc rồi đi ra.
“Ông chủ Chung, đang bận à?”.
Một tiếng cười sang sảng vang lên.
Sau đó liền nhìn thấy một người đeo dây chuyền vàng rất lớn, để đầu trọc, dẫn theo một đám đàn ông xăm trổ đầy mình, áo đen quần ngố tiến vào.
Không ít nhân viên lập tức xúm đến, trên tay còn cầm linh kiện dùng lúc gia công sản xuất.
“Chà, khí thế lớn quá! Ông định làm gì đấy? Tôi là người dân lương thiện tuân thủ pháp luật đấy, lẽ nào các ông… muốn đánh tôi sao?”, gã đàn ông đầu trọc cười nói với Chung Hào.
Chung Hào nhíu mày, nói với nhân viên: “Mọi người quay về làm việc đi, không sao đâu”.
Thấy Chung Hào nói vậy, bọn họ cũng chỉ đành giải tán, nhưng từng cặp mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía này, sợ Chung Hào xảy ra chuyện gì.
“Cậu lại đến nữa làm gì?”, Chung Hào nhìn gã đầu trọc kia nói.
“Sao ông lại dùng từ “lại” chứ? Ông chủ Chung, hàng của tôi đâu? Sắp đến hạn rồi mà ông vẫn chưa giao được hàng! Có phải ông định trả tiền bồi thường vi phạm hợp đồng cho chúng tôi không vậy?”, gã đầu trọc cười nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...