Thật đáng tiếc…Tô Nhu hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại ra định báo cảnh sát. Lúc này có tiếng cười hào sảng vang lên.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Đang yên đang lành mà sao phải gọi cảnh sát thế?”, dứt lời, một nhóm người đi về phía Lâm Chính và Tô Nhu…
Nhóm người đi tới ai nấy quần áo lộng lẫy, khí chất cao quý, kiểu cách xa hoa.
Chỉ riêng trang phục đã biết không phải người tầm thường.
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên hơi béo, trên mặt nở nụ cười hiền từ.
Người đàn ông cầm ly rượu, cổ tay đeo đồng hồ Rolex khảm kim cương, mặc Âu phục đen bóng. Nhìn cách ăn mặc có cảm giác như nhà giàu mới nổi, nhưng nhìn kỹ lại thì cảm thấy toàn thân người này đều tràn đầy nội hàm.
Sau lưng ông ta là một ông lão mặc áo thời Đường, còn có một quý bà mặc sườn xám màu đỏ lửa.
Hễ là người có mắt nhìn đều có thể nhìn ra đây toàn là nhân vật nổi tiếng trong nước.
Còn người đàn ông trung niên đi ở trước nhất chính là ông trùm thương mại Tây Cảng!
Nhậm Quy!
“Ông Nhậm đến rồi!”.
Không ít khách khứa kinh ngạc kêu lên.
“Chào ông Nhậm!”.
“Ông Nhậm!”.
“Ông Nhậm, chào ông!”.
Bọn họ đồng loạt chào hỏi.
Người đến liên tục gật đầu, mỉm cười đáp lại.
“Ông Nhậm?”, Tô Nhu cũng không khỏi ngạc nhiên.
Cô đến đây rồi mới biết bữa tiệc này là Nhậm Quy, ông trùm thương mại nổi tiếng trong nước tổ chức.
Lúc trước, thỉnh thoảng cô nhìn thấy hình ảnh Nhậm Quy trên tivi, ông ta là ông trùm nắm quyền uy lâu năm của giới kinh doanh trong nước, địa vị không tầm thường.
Tô Nhu biết Nhậm Quy không phải người Giang Thành.
Ông ta tổ chức tiệc ở đây, còn đặc biệt mời Trương Tinh Vũ mẹ cô, e là có mục đích khác… đó là muốn leo lên cây đại thụ Dương Hoa…
“Ông Nhậm, ông đến thật đúng lúc, ông mà còn không đến thì sẽ xảy ra chuyện đấy”, Cư Chí Cường tiến tới, cười gượng.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hôm nay là ngày vui, sao lại tranh cãi làm mất hòa khí như vậy?”, Nhậm Quy cười hỏi.
“Haizz, chỉ là chút hiểu lầm, chút hiểu lầm nhỏ mà thôi!”.
Cư Chí Cường cười đáp.
Khách khứa ở xung quanh kể lại chuyện đã xảy ra.
“Ồ, là thế à, tôi còn tưởng là chuyện gì lớn, chỉ là chút chuyện vặt vãnh này thôi? Thế thì chẳng có gì to tát! Mọi người bắt tay làm hòa, cùng uống ly rượu không phải được rồi sao? Đây là tiệc tôi tổ chức, nếu gọi cảnh sát tới, tôi sẽ mất hết mặt mũi mất. Cô Tô, cô Trần, nể mặt tôi đi, chúng ta chuyện lớn hóa nhỏ, có được không?”, Nhậm Quy cười ha ha, nói.
“Cá nhân tôi cũng nghĩ như vậy! Cô ta thiệt hại bao nhiêu, tôi phải đền bao nhiêu thì sẽ đền bấy nhiêu. Nhưng cô ta mở miệng là hai trăm nghìn tệ, tôi không thể chấp nhận!”, Tô Nhu nói.
Ông trùm Nhậm Quy là một nhân vật thuộc tầng lớp như Cư Nam An, ngay cả Cư Chí Cường cũng phải nể mặt mấy phần, một doanh nghiệp nhỏ như Tô Nhu sao dám đắc tội?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...