Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Lâm Chính hít một hơi rồi bước vào thang máy. Tới tầng lầu có phòng làm việc của Tô Nhu, anh liếc nhìn thì không thấy cô đang ngồi ở bàn làm việc. Đây vốn không phải là phong cách của cô mà.
Một người làm việc điên cuồng như cô thì ngay cả tăng ca cũng là chuyện thường ngày ở huyện. Có lẽ sự việc ở công viên Tân Hải khiến cô vẫn chưa hết bàng hoàng.
Lâm Chính suy nghĩ rồi bước tới. Anh đẩy cửa thì thấy Tô Nhu đang ngồi ở ghế sô pha nhìn chăm chăm ly rượu trên bàn.
Ngay cả khi Lâm Chính bước tần gần mà cô cũng không phát hiện ra. Chuyện gì vậy? Lâm Chính cảm thấy nghi ngờ.
“Tô Nhu?”, anh gọi.
Tô Nhu vẫn bất động.
“Tô Nhu”, anh gọi lần nữa.
“Hả?”, lần này cô mới giật mình đứng dậy. Ly rượu trên bàn bị cô đụng phải nên rơi xuống đất vỡ tan.
Lâm Chính khựng người. Tô Nhu vội vàng ngồi xuống, dọn đống thủy tinh trong dáng vẻ luống cuống.
“Em làm sao thế? Sao mà như người mất hồn vậy?”, Lâm Chính chau mày.
“Không…không có gì…”, Tô Nhu vứt mảnh vỡ vào thùng rác rồi quay qua nói.
Lâm Chính nhìn cô chăm chăm, sau đó lên tiếng: “Chuyện ở công viên Tân Hải, em không sao chứ?”
“Không sao…”
“Không sao là tốt rồi”, Lâm Chính nói xong bèn đi tới bên cạnh tủ lạnh lấy đồ ăn ra chuẩn bị nấu ăn.
“Gần đây anh đi đâu vậy?”, Tô Nhu liếc nhìn anh, khẽ hỏi.
“Ở phòng khám của Lạc Thiên”.
“Vậy à? Công việc ở đó bận vậy sao? Không thấy anh đâu cả”, Tô Nhu chau mày.
“Cũng không còn cách nào khác. Lạc Thiên dù sao cũng có tiếng ở Giang Thành mà, người bệnh đương nhiên là nhiều”, Lâm Chính mỉm cười.
Tô Nhu không nói gì, chỉ cúi đầu. Cô ngập ngừng như định nói gì đó.
“Có phải là em có chuyện gì muốn nói với anh không? Không sao đâu, em cứ nói đi. Anh nghe”, Lâm Chính cầm một cây cải thảo, quay qua nhìn cô.
Biểu cảm của Tô Nhu trông khá phức tạp. Cô cúi đầu một lúc rồi mới ngẩng lên nói: “Chuyện ở công viên Tân Hải, anh biết thật rồi à?”
“Trên mạng toàn là video, anh không muốn biết cũng khó?”
“Em hỏi anh, nếu như người có mặt ở đó là anh mà không phải thần y Lâm thì…anh có cứu em không?”, Tô Nhu nhìn anh chăm chăm.
Lâm Chính nghe thấy vậy thì giật mình. Anh nhìn Tô Nhu bằng bẻ kinh ngạc. Dường như anh mơ hồ hiểu ra ý của cô…
Căn phòng chìm vào im lặng. Hai mắt Tô Nhu đỏ ngầu. Cô nhìn chăm chăm Lâm Chính.
Anh đứng trước tủ lạnh, tay cầm cây rau không nhúc nhích. Bầu không khí vô cùng nặng nề. Cảm giác như lúc này một cây kim rơi xuống thôi cũng có thể nghe thấy rõ mồn một.
Một lúc sau, Lâm Chính mới lên tiếng: “Đứng ở góc độ của em thì em cảm thấy, anh có cứu em không?”
“Em không biết”, Tô Nhu chần chừ rồi lắc đầu.
“Em thấy anh có cứu nổi em không?”, Lâm Chính lại hỏi.
“Không cứu nổi”, lần này thì Tô Nhu không cần phải suy nghĩ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...