Người đó không nói lời nào, lặng lẽ nhìn đôi mắt thờ ơ của Lâm Chính, sau đó lạnh lùng hừ một tiếng, quay người rời đi.
Lâm Chính yên tĩnh đưa mắt nhìn theo.
“Chủ tịch Lâm, có cần phái người đi theo dõi Ưng Các không?”, Mã Hải nhanh chóng bước tới, căng thẳng hỏi.
“Làm sao theo dõi?”, Lâm Chính nghiêng đầu hỏi.
“Đương nhiên là phái người đến địa chỉ của Ưng Các ở Yên Kinh theo dõi rồi. Bao gồm một vài thành viên nòng cốt của Ưng Các, mỗi người cử ra một người theo dõi. Một khi bọn họ có hành động gì thì có thể báo cáo cho chúng ta ngay lập tức!”, Mã Hải nói.
“Vậy ông có biết Ưng Các ở Yên Kinh chỉ là một phân bộ, nòng cốt của Ưng Các không nằm ở Yên Kinh không?”, Lâm Chính lại nói.
“Phân… phân bộ?”, Mã Hải sửng sốt, sau đó vội hỏi: “Vậy còn tổng bộ nằm ở đâu?”.
“Tôi cũng không biết”, Lâm Chính lắc đầu: “Thế lực của Ưng Các quá rộng lớn, mỗi tỉnh đều có chi nhánh của bọn họ. Người trong tộc của bọn họ trải đều trên cả nước, tai mắt rất nhiều, không phải gia tộc bình thường có thể so bì. Hơn nữa, nội bộ Ưng Các nhân tài xuất hiện lớp lớp. Theo tôi biết, đời trước của Ưng Các khi còn trẻ đã có ba người từng xếp vào bảng thiên kiêu”.
Mã Hải nghe vậy, không khỏi kinh hãi.
Ba người xếp vào bảng thiên kiêu?
Nội tình thế này thì cả nước không có mấy gia tộc có thể sánh bằng…
“Yên lặng quan sát bọn họ đi. Thật ra Ưng Các tìm tôi chẳng qua cũng chỉ để cầu tài, tôi liên tục đe dọa có lẽ là có hiệu quả. Đại hội sắp tới, bọn họ sẽ không muốn cá chết lưới rách với tôi đâu!”, Lâm Chính nói.
“Được… Nhưng Chủ tịch Lâm, đại hội là gì?”, Mã Hải khó hiểu hỏi.
“Ông không biết sao?”.
“Tôi từng nghe qua. Nhưng… Nhưng không hiểu lắm”, Mã Hải hổ thẹn cúi thấp đầu.
Lâm Chính nghe vậy cũng không có gì bất ngờ.
Trước kia Mã Hải chỉ là một nhân vật số một của một tập đoàn tài chính hạng hai ở Giang Thành, tầm nhìn cũng chỉ ở vùng Giang Thành này, đương nhiên không hiểu gì nhiều về đại hội.
Dù bây giờ ông ta quản lý Dương Hoa to lớn, những người ông ta gặp đã cao hơn trước kia không biết bao nhiêu tầng lớp, nhưng ông ta vẫn hiểu biết rất ít về phương diện này.
“Đại hội là một cuộc tụ hội vô cùng quan trọng, còn quan trọng đến trình độ nào… Tôi có thể nói với ông thế này, đại hội sẽ ảnh hưởng đến hướng đi vận mệnh tương lai của vô số tập đoàn tài chính siêu cấp và thế tộc siêu cấp!”.
“Lợi hại thế sao?”, Mã Hải ngạc nhiên.
“Đương nhiên, đến lúc đó tất cả nhân vật lớn của các ngành nghề, môn phái ẩn thế, thế gia cường hào, danh môn vọng tộc đều sẽ tham dự. Tất cả đều sẽ tranh đấu với nhau trong đại hội này, dựa vào bản lĩnh của mình, có những gia tộc vốn ở trên cao có thể sẽ rơi xuống đáy vực trong đại hội này, cũng có những gia tộc vốn không có danh tiếng gì nhưng có thể một bước lên trời qua đại hội này, nhảy vọt trở thành danh môn hàng đầu trong nước!”, Lâm Chính nói.
“Là một cuộc tụ hội cỡ vậy kia à?”, Mã Hải kinh ngạc.
“Đại hội được tổ chức năm mươi năm một lần. Vì đại hội lần này mà nhiều người đã chuẩn bị trước mười năm, thậm chí là hai mươi năm. Dù sao thì đây là một cơ hội có thể trở mình! Không phải ai cũng có thể tham gia đại hội, Dương Hoa chúng ta vốn cũng không có tư cách, nhưng tôi đã lấy được tư cách từ đảo Vong Ưu, đến lúc đó chúng ta cũng có thể tham gia”, Lâm Chính nói.
“Nếu Mã Hải tôi có thể đi mở mang kiến thức ở một cuộc tụ hội như vậy, cả đời này cũng xem như đáng giá”, Mã Hải kích động nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...