Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Nhưng dù sao đây cũng không phải là cách.
Lâm Chính thong thả trả đòn, bị trúng hai chưởng, lùi lại liên tiếp, va vào bức tường, khiến nó xuất hiện vết nứt.
Phải biết rằng, phòng làm việc của Lâm Chính được làm từ nguyên liệu đặc biệt, bình thường không thể nào xuất hiện vết nứt được.
Điều này đủ để cho thấy xảo khí của cô gái đáng sợ đến mức nào.
“Chủ tịch Lâm!”.
Mã Hải cuống lên, vội vàng la to.
“Tôi không sao”.
Lâm Chính ho mấy cái rồi vội đáp.
“Không sao? Hừ, để tôi xem anh chịu đựng được đến lúc nào? Phúc Vũ Chưởng!”.
Cô gái quát lên rồi lại tung chưởng, chưởng đánh về phía đầu Lâm Chính như bão táp mưa sa.
Khí tức cuồn cuộn…
Lần này cô ta đã dùng đến sát chiêu.
Ánh mắt Lâm Chính trở nên lạnh lẽo.
“Cô… muốn giết tôi sao?”.
“Giết anh thì sao nào? Anh nghĩ anh là cái thá gì chứ?”.
Cô gái tức giận quát, xảo khí trong tay bỗng tăng vọt, bàn tay mềm mại lại càng trở nên hung hãn hơn.
Nhưng khi bàn tay đó chạm vào đầu Lâm Chính thì bỗng dừng lại.
Nhìn kĩ.
Lòng bàn tay cô gái… bị một ngón tay nhẹ nhàng cản lại.
Đó chính là ngón tay của Lâm Chính.
“Hả?”, cô gái hơi sửng sốt.
Một ngón tay đã hóa giải được chiêu này của cô ta?
Cô gái giật thót trong lòng.
“Không phải chỉ có cô mới biết xảo khí”, Lâm Chính lạnh lùng quát, ngón tay bỗng đâm về phía trước.
Phập!
Lòng bàn tay cô gái lập tức bị ngón tay xuyên thủng.
Máu tươi rỉ ra.
“Hự…”
Cô gái rên lên một tiếng, nỗi đau đớn dữ dội bao trùm toàn thân, khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô ta trở nên trắng bệch.
Nhưng cô ta không kêu lên tiếng nào.
Mà giơ chân lên đạp vào bụng Lâm Chính.
Lâm Chính cũng giơ chân lên đạp vào bụng cô ta.
Luận tốc độ đá chân thì Lâm Chính chậm hơn một nhịp, chờ anh đá trúng cô gái thì e là đã bị đá bay đi trước rồi.
Cô gái lướt mắt nhìn, hừ một tiếng khinh thường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...