Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Cô gái tên Yên Nhi khẽ gật đầu, sau đó xoay người nhảy qua bàn làm việc, vung một tay về phía bả vai Lâm Chính.
Lâm Chính đứng bất động.
Pặp!
Bàn tay tinh xảo nõn nà của cô gái chộp lấy bả vai Lâm Chính, sau đó dùng sức.
Một luồng sức mạnh bá đạo đủ để bóp nát sắt thép lập tức tác động lên bả vai Lâm Chính.
Nhưng… anh vẫn yên lặng đứng đó, bất động như một pho tượng.
Dường như bàn tay của cô gái không thể làm gì được anh.
“Thú vị đấy!”.
Người đàn ông toét miệng cười, không hề cảm thấy bất ngờ.
Dù sao… anh ta cũng biết thần y Lâm này là người từng đánh bại thiên kiêu.
“Yên Nhi, nghiêm túc chút đi, đừng để cậu ta coi thường”.
Mã Băng Hoàn nhìn chăm chăm bàn tay trắng nõn của Lương Tiểu Điệp, rồi nhìn mấy chỗ bị bỏng do tàn thuốc gây ra.
“Hừ hừ…”, cô ta nở nụ cười thê lương, sau đó lấy điếu thuốc trên bàn, châm lửa. Lúc này Lương Tiểu Điệp mới hoàn hồn nhìn điếu thuốc. Cô ta định nói gì đó nhưng lại thôi.
“Tôi châm bỏng Tiểu Điệp bao nhiêu chỗ thì trả lại từng đấy là được”, lúc này, Mãn Băng Hoàn bèn châm đầu lọc đang cháy đỏ vào cánh tay mình.
“Chị Băng Hoàn!”
“Đừng! Chị Băng Hoàn!”, mấy cô gái đứng bên cạnh vội lao lên ngăn lại. Ai cũng gào khóc khiến lớp trang điểm trôi nhem nhuốc.
“Nếu không làm như vậy thì thần y Lâm sẽ không tha cho chúng ta đâu. Mọi người buông tay ra!”, nói xong, Mãn Băng Hoàn giãy giụa đẩy đám đông ra và tiếp tục tự trừng phạt mình.
“Chị Băng Hoàn!”
“Đừng!”
Đám đông lại gào ầm lên. Mãn Băng Hoàn đã hạ quyết tâm. Nhưng có vẻ do đám đông ngăn lại quyết liệt quá nên cô ta thực hiện không được thuận lợi cho lắm. Cả đám lao vào giành lấy điếu thuốc trong tay cô ta.
“Thần y Lâm, xin anh hãy tha cho chị Băng Hoàn”.
“Chị ấy biết sai rồi. Xin anh tha cho chị ấy!”, đám đông quay qua cầu xin Lâm Chính. Thế nhưng Lâm Chính chẳng phản ứng gì.
Mãn Băng Hoàn chau mày. Cô ta khựng người, nhìn chăm chăm đám chị em, sau đó lại châm một điếu thuốc khác và dí vào tay mình. Đúng lúc đầu thuốc nóng đỏ sắp chạm vào da thịt thì…
“Đợi đã!”, Lâm Chính đột nhiên hô lên.
Đám đông mừng rơn. Mãn Băng Hoàn cũng thở phào. Có lẽ cô ta luôn chờ đợi câu nói đó của Lâm Chính.
“Thần y Lâm tha thứ cho tôi rồi sao?”, Mãn Băng Hoàn hỏi.
Nhưng anh chỉ lắc đầu: “Cô chưa làm thì sao tha thứ cho cô được. Tôi chỉ muốn hỏi cô, những người cùng cô dí đầu thuốc vào tay em tôi khi đó còn ai nữa?”
Dứt lời, đám đông tái mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...