Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chuyện quái quỷ gì thế này? Đang yên đang lành sao lại quỳ xuống trước mặt con bé đó? Cả trường như nổ tung. Các thầy cô cũng hết hồn.
Vô số người bình luận, rất nhiều lớp học do vấn đề này mà không thể nào diễn ra việc giảng dạy và học tập như bình thường.
Lâm Chính liếc nhìn diễn đàn nhưng không để tâm nhiều. Anh chỉ phất tay: “Hi vọng sẽ không có lần sau”.
Cậu Vân mặt tối sầm, không nói gì. Chỉ vội vàng rời khỏi biệt thự. Lần này thì mặt cậu ta đúng là quét đất luôn rồi. Nhưng vì không muốn trở thành tội đồ của nhà họ Vân nên cậu ta chỉ còn cách đó.
“Được rồi, tiếp theo là đến các người!”, Lâm Chính nhìn mấy người Mãn Băng Hoàn.
Mấy người này run rẩy, mặt tái nhợt, sợ sệt nhìn anh: “Thần…y Lâm, chúng tôi…biết sai rồi, xin anh tha cho chúng tôi lần này!”
“Lần sau chúng tôi không dám nữa. Xin anh, tha cho chúng tôi…”
“Xin anh…”, đám đông run lẩy bẩy, khóc thút thít. Dù là cô gái hút thuốc trước đó thì cũng phải rùng mình. Còn Mãn Băng Hoàn chỉ cúi đầu không nói gì. Thế nhưng cô ta cũng cảm thấy ớn lạnh toàn thân.
Cô ta không biết phải làm thế nào. Nếu người này là thần y Lâm thì uy lực của cô ta chẳng là gì. Vì anh còn đánh bại cả thiên kiêu cơ mà.
“Thần…y Lâm, anh…nói đi. Phải như thế nào thì anh mới tha cho chúng tôi? Hay là…anh cũng muốn chúng tôi quỳ xuống, sau đó quay video? Nếu là như vậy thì giờ chúng ta có thể bắt đầu luôn rồi…”, Mãn Băng Hoàn nghiến răng, khẽ nói.
Nói xong cô ta bước tới quỳ xuống. Thế nhưng Lâm Chính đã ngăn cô ta lại: “Yên tâm, tôi không định làm vậy!”
“Vậy anh muốn thế nào”, Mãn Băng Hoàn hỏi.
Lâm Chính không nói gì, chỉ đi tới bên cạnh Lương Tiểu Điệp, cầm tay cô ấy và kéo ống tay áo lên. Đồng tử Mãn Băng Hoàn co lại, cô ta lập tức hiểu ra ý của Lâm Chính.
“Cô đối xử với em gái tôi thế nào thì tôi sẽ đối xử với cô như thế. Có lẽ không quá đáng đâu nhỉ”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Mã Băng Hoàn nhìn chăm chăm bàn tay trắng nõn của Lương Tiểu Điệp, rồi nhìn mấy chỗ bị bỏng do tàn thuốc gây ra.
“Hừ hừ…”, cô ta nở nụ cười thê lương, sau đó lấy điếu thuốc trên bàn, châm lửa. Lúc này Lương Tiểu Điệp mới hoàn hồn nhìn điếu thuốc. Cô ta định nói gì đó nhưng lại thôi.
“Tôi châm bỏng Tiểu Điệp bao nhiêu chỗ thì trả lại từng đấy là được”, lúc này, Mãn Băng Hoàn bèn châm đầu lọc đang cháy đỏ vào cánh tay mình. . 𝐓𝒓ờ um 𝒕𝒓um huуề𝘯 𝒕𝒓ùm ~ 𝒕𝒓um 𝒕𝒓uуe𝘯﹒𝘝𝘕 ~
“Chị Băng Hoàn!”
“Đừng! Chị Băng Hoàn!”, mấy cô gái đứng bên cạnh vội lao lên ngăn lại. Ai cũng gào khóc khiến lớp trang điểm trôi nhem nhuốc.
“Nếu không làm như vậy thì thần y Lâm sẽ không tha cho chúng ta đâu. Mọi người buông tay ra!”, nói xong, Mãn Băng Hoàn giãy giụa đẩy đám đông ra và tiếp tục tự trừng phạt mình.
“Chị Băng Hoàn!”
“Đừng!”
Đám đông lại gào ầm lên. Mãn Băng Hoàn đã hạ quyết tâm. Nhưng có vẻ do đám đông ngăn lại quyết liệt quá nên cô ta thực hiện không được thuận lợi cho lắm. Cả đám lao vào giành lấy điếu thuốc trong tay cô ta.
“Thần y Lâm, xin anh hãy tha cho chị Băng Hoàn”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...