Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Thần y Lâm, tôi đánh phế hai tay của cậu, để cả đời này cậu không chữa bệnh được nữa”, môn chủ Kỳ Lân Môn gào lên, giáng xuống hai chưởng, đập mạnh vào vai của Lâm Chính. Lâm Chính vội vàng né đòn.

Thế nhưng do đòn tấn công quá nhanh, dù Lâm Chính né được chưởng đánh không tấn công trực diện thì cũng không né được sức mạnh do đòn tấn công phát ra.

Ầm! Chưởng đánh của môn chủ giáng mạnh xuống đất. Cả không gian rung lên. Vô số chim muông bị dọa sợ.

Mặt đất nứt toác. Đất đá bay bụi mù. Sức mạnh tỏa ra bốn hướng. Đám đệ tử đứng xung quanh cũng loạng choạng. Còn Lâm Chính ở vị trí gần nhất thì cũng bị thê thảm nhất.

Sức mạnh khủng khiếp kéo dài khiến cho cả người anh bay bật ra sau. Lúc bị ngã xuống đất thì cơ thể giống như bao cát bục, miệng phun máu, nhìn không còn ra hình người nữa.

“Đồ ngốc!”, Lệ Vô Cực chửi đổng lên. Nhưng Lâm Chính thì bò dậy.

“Cũng lỳ đòn đấy nhỉ”, một đệ tử cảm thán.

“Đưa tên này về tông môn”, một trưởng lão hét lên, chỉ vào một để tử, yêu cầu bắt lấy Lâm Chính.


“Không cần đâu”, môn chủ Kỳ Lân Môn nói bằng vẻ vô cảm: “Không cần giữ cậu ta lại làm gì, giết chết là xong!”

Nói xong, môn chủ nhìn chăm chăm. Cơ thể bạo phát, dòng khí lưu hóa thành một con kỳ lân to cỡ ngọn núi nhỏ với những cái vuốt sắc giơ cao, trong tư thế vồ mồ và táp về phía Lâm Chính. Chiêu này mà bị đánh trúng thì Lâm Chính đúng là thịt nát xương tan.

Tất cả đều nhìn chăm chăm với vẻ run sợ. Lệ Vô Cực cũng đứng ngây ra như phỗng. Hắn đã luyện công nhiều năm, các thể loại võ đạo thế tục cũng đều từng được chứng kiến. Nhưng so với một người ở ẩn như môn chủ Kỳ Lân Môn thì những môn võ thế tục kia đúng là trò con nít.

Vụt! Dòng khí lưu gào lên, giống như kỳ lân đang gầm gừ. Tay của môn chủ chém xuống. Nhưng đúng lúc những chiếc móng vuốt sắc nhọn sắp chạm vào Lâm Chính thì…

Một âm thanh quỷ dị vang lên. Sau đó, bàn tay đó khựng lại, lơ lửng ngay trên đỉnh đầu của anh.

Đám đông vội vàng nhìn theo. Lâm Chính dùng một tay chộp gọn vuốt kỳ lân của môn chủ.

“Cái gì?”

Môn chủ như hóa đá…


“Chuyện…gì vậy?”

“Gã đó đỡ được đòn tấn công sao?”

“Không thể nào! Cậu….ta có thể đỡ được chiêu của chưởng môn à?”

“Không phải là gã đó sắp chết rồi hả?”

Đám đông bàng hoàng. Lệ Vô Cực há mồm trợn mắt. Môn chủ cũng đứng ngây như phỗng. Ông ta cứ tưởng mình nhìn nhầm. Thế nhưng ông ta nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh và tấn công tiếp. Bộ móng sắc bén của kỳ lân một lần nữa giáng xuống.

Ầm.

Tiếng nổ rền vang. Thế nhưng, tay còn lại của Lâm Chính đã chộp chính xác vuốt kỳ lân được hóa từ khí tức của môn chủ. Giống đòn tấn công trước đó. Đòn tấn công lần này cũng bị Lâm Chính chặn đứng.

“Không thể nào. Điều này…đòn tấn công của tôi…sao có thể không có hiệu quả được chứ”, môn chủ vội vàng lùi lại, trố tròn mắt.

Cảnh tượng này thật quá quỷ dị. Lâm Chính khẽ phát lực, đánh tan con kỳ lân được tạo thành từ khí tức.

Môn chủ Kỳ Lân Môn loạng choạng lùi về sau. Ông ta nhìn anh chăm chăm.

Lần này ông ta mới chú ý tới sự khác thường của Lâm Chính. Chỉ thấy những cây châm trên người anh không ngừng rung lên. Một luồng khí lưu xoay chuyển quanh những cây châm. Dòng khí lưu này không phải do Kỳ Lân Biến tạo ra mà hình như do chính anh tạo ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui