Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Lệ Vô Cực ngạc nhiên, đưa mắt nhìn lại, mơ hồ có thể nhìn thấy trong dòng khí, một con kỳ lân uy nghiêm to lớn giáng thế…
Lệ Vô Cực chưa bao giờ thấy cảnh tượng thần kỳ như vậy.
Sau khi ảo ảnh và tiếng gào thét vang lên, đệ tử Kỳ Lân Môn từ xung quanh chạy tới đều bị đánh bay ra xa, ai nấy ngã mạnh xuống đất, khó mà đứng dậy, rên rỉ kêu la.
“Cái gì?”.
Lưu Vô Hằng ngạc nhiên.
“Đây là… Kỳ Lân Biến?”.
Lưu Quy kinh ngạc kêu lên.
“Ông cũng biết hàng đấy nhỉ”, Lâm Chính thu tay, phủi bụi trên người.
“Thần y Lâm, cậu không phải người trong Kỳ Lân Môn, vì sao cậu lại biết Kỳ Lân Biến?”, Lưu Quy khẽ giọng hỏi.
“Cái này quan trọng sao?”, Lâm Chính bình tĩnh nói: “Nếu ông muốn thì đánh bại tôi là được, hỏi nhiều thế có ý nghĩa gì với ông không?”.
“Thật ngông cuồng!”, Lưu Vô Hằng nổi giận.
“Kỳ Lân Biến là tuyệt học của tông môn, mặc dù không biết cậu lén học được Kỳ Lân Biến ở đâu, nhưng tôi cảnh cáo cậu, thần y Lâm, chỉ dựa vào Kỳ Lân Biến, cậu vẫn chưa thể đối phó được với cả Kỳ Lân Môn đâu! Tôi biết cậu là y võ, hơn nữa còn có Thiên Kiêu Lệnh, nhưng trước mặt Kỳ Lân Môn chúng tôi, chút thủ đoạn của cậu chẳng là gì cả!”.
Lưu Quy quát khẽ, sau đó phất tay: “Tiếp tục xông lên cho tôi!”.
“Giết!”.
Người của Kỳ Lân Môn lại lao tới.
Sát khí sắc bén hung ác giống như sóng cuộn dữ dội, thoáng chốc nhấn chìm Lâm Chính.
Lâm Chính không hoảng loạn mà chuyển động cánh tay, bàn tay có dòng khí đang xao động. Một đệ tử Kỳ Lân Môn đến gần, anh lập tức chưởng tới.
Chưởng đó nhanh như tia chớp, nhưng lại nhẹ nhàng như mây.
Bốp!
Đệ tử kia trúng chưởng, nhưng không bay ra xa như tưởng tượng, mà là đứng im tại chỗ, giống như bị điểm huyệt, không động đậy gì được.
Người xung quanh đều vô cùng ngạc nhiên.
Kỳ Lân Biến đã thất truyền mấy chục năm, đệ tử trong môn chưa từng nhìn thấy chiêu thức này, sao có thể biết được sức mạnh, ý nghĩa của nó.
Nhưng Lưu Quy đang đứng bên cạnh, những đệ tử này cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành nhắm mắt làm liều xông về phía Lâm Chính.
“Truy Phong Thoái!”.
“Lạc Diệp Trảm!”.
“Thiên Phiêu Kiếm Pháp!”.
“Hứng đòn Hổ Võ Tam Quyết của tôi đi!”.
…
Bọn họ thét lên, chiêu thức muôn hình vạn trạng liên tục tung ra.
Nhưng tốc độ của bọn họ không ở cùng một đẳng cấp với Lâm Chính, đao kiếm quyền cước của bọn họ hoàn toàn không thể chạm vào Lâm Chính.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...