Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
“Tôi giúp anh cứu sư phụ của anh ra, còn anh dẫn tôi đi lấy Thiên Huyền Thảo, được không?”, Lâm Chính nói.
“Anh muốn tôi phản bội sư môn sao?”, Lệ Vô Cực nghiến răng đáp.
“Sư môn của anh còn thừa nhận anh là đệ tử của Kỳ Lân Môn sao?”, Lâm Chính hỏi vặn lại.
Lệ Vô Cực đã thỏa hiệp.
Hắn không thỏa hiệp cũng vô ích.
Dù sao Lâm Chính cũng nói đúng.
Kỳ Lân Môn đã không thừa nhận hắn là đệ tử.
Chỉ vì bố của Vô Hằng là Lưu Quy.
Lưu Quy là phó môn chủ của Kỳ Lân Môn, đương nhiên là muốn dìu dắt con trai ông ta. Lệ Vô Cực chỉ là vật hi sinh để Lưu Quy đưa con trai ông ta lên nắm vị trí môn chủ mà thôi.
Bây giờ Lệ Vô Cực muốn lật lại vụ việc thì chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.
Trừ khi hắn có thể lật đổ Lưu Quy.
Hiện giờ ngay cả môn chủ cũng đứng về phía Lưu Quy, muốn lật lại vụ việc?
E là phải lật đổ cả Kỳ Lân Môn mới có thể làm được.
Lệ Vô Cực không phải là đồ ngốc, hắn cũng biết rõ lý lẽ trong chuyện này.
Việc đã đến nước này, ngoài việc mạo hiểm ra thì không còn cách nào khác.
“Lúc nào thì hành động?”, Lệ Vô Cực trầm giọng hỏi.
“Lúc nào bọn họ ra tay thì chúng ta sẽ hành động”.
Lâm Chính bình thản nói: “Anh vẽ cho tôi vị trí của Thiên Huyền Thảo và tuyến đường trong cấm địa, sau đó cứ ở trong phòng của anh chờ tôi là được. Nếu bọn họ ra tay mà phát hiện tôi không có ở đây, thì chắc chắn sẽ lập tức xuống núi lùng tìm. Lúc này, cả Kỳ Lân Môn sẽ dồn sự chú ý ra bên ngoài và lơ là cấm địa. Đó là thời cơ tốt nhất để đi lấy Thiên Huyền Thảo và cứu sư phụ anh ra. Đến lúc đó, tôi sẽ gửi tin nhắn cho anh, anh nhận được tin thì lập tức rời khỏi Kỳ Lân Môn, chúng ta gặp nhau dưới núi… Anh có mang theo điện thoại di động đấy chứ?”.
“Ừ”.
“Được rồi, anh về phòng đi”.
“Được”.
Lệ Vô Cực gật đầu, lập tức đứng dậy rời đi.
Phòng nghỉ của Lệ Vô Cực ở đối diện phòng của Lâm Chính.
Sau khi về phòng, hắn vẫn thấy thấp thỏm bất an, liền mở hé cửa sổ ra, lặng lẽ quan sát tình hình ở phía đối diện.
Cửa phòng đóng chặt.
Trong lòng Lệ Vô Cực vẫn có chút nghi ngờ.
Dù sao những suy đoán của Lâm Chính quả thực khiến người ta quá mức kinh hãi.
Chỉ có điều những suy đoán này không phải là không có lý.
Dù sao Lệ Vô Cực vẫn không muốn tin Kỳ Lân Môn lại biến chất đến như vậy.
Hắn ngồi bên cạnh cửa sổ, nhìn chằm chằm phía đối diện, mắt không dám chớp…
Mặt trời xuống núi.
Bóng tối lan ra.
“Thần y Lâm, đến giờ ăn cơm rồi”, một đệ tử bê mấy đĩa đồ ăn và cơm canh ngon lành đến, đứng trước cửa phòng gọi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...