“Phó môn chủ Lưu, thần y Lâm từ xa đến đây, là khách quý của Kỳ Lân Môn chúng ta, sao chúng ta có thể đối xử với khách lỗ mãng như vậy chứ? Như vậy chẳng phải là Kỳ Lân Môn bất lịch sự sao? Chuyện này mà đồn ra ngoài, thì chẳng phải người ta sẽ chỉ trích sao?”, môn chủ Kỳ Lân Môn nói.
“Nhưng… môn chủ, thằng nhãi này quá ngông cuồng! Nếu chúng ta không cho cậu ta bài học, thì cậu ta lại tưởng Kỳ Lân Môn chúng ta dễ bắt nạt”, Lưu Quy tức giận nói.
“Haizz, phó môn chủ Lưu, ông là phó môn chủ của Kỳ Lân Môn, sao có thể nhỏ nhen như vậy chứ? Huống hồ thần y Lâm chỉ là quan tâm đến bạn bè, điều này không có gì sai cả”, môn chủ Kỳ Lân Môn lắc đầu nói.
“Việc này…”, Lưu Quy á khẩu.
“Thần y Lâm, nếu chuyện này đã có tranh luận thì tôi nghĩ cứ tạm thời gác lại đi. Tôi sẽ phái người điều tra rõ ràng, không để bất cứ ai bị oan, cũng sẽ không tha cho bất cứ ai có tội. Như vậy cậu đã hài lòng rồi chứ?”, môn chủ Kỳ Lân Môn nói.
“Môn chủ quả nhiên công bằng”, Lâm Chính gật đầu.
“Được rồi, chuyện này để bàn sau đi. Thần y Lâm, cậu và Vô Cực lặn lội đường xa, chắc là cũng mệt rồi. Tiến Hỉ, đưa thần y Lâm và Vô Cực đi nghỉ ngơi đi!”.
“Vâng môn chủ, thần y Lâm, Lệ sư huynh, mời đi bên này”.
Đệ tử tên là Tiến Hỉ nói.
Lâm Chính gật đầu, đi theo anh ta.
Lệ Vô Cực tỏ vẻ nghi hoặc, nhưng cũng không dám ở lại thêm, vội vàng đi theo.
Lâm Chính nhanh chóng được đưa đến một căn phòng dành cho khách thoạt nhìn rất cao cấp.
Đồ đạc ở phòng này vẫn mang đậm phong cách cổ xưa, khiến anh có cảm giác như xuyên không về thời cổ đại.
Lâm Chính tùy ý liếc mắt nhìn xung quanh, rồi định nghỉ ngơi một lát.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.
“Ai vậy?”, Lâm Chính kêu lên, rồi chạy ra mở cửa.
Lệ Vô Cực đang đứng bên ngoài.
“Có chuyện gì sao?”, Lâm Chính tò mò nhìn hắn.
“Tôi muốn biết tại sao anh lại muốn giúp tôi?”, Lệ Vô Cực hỏi.
“Tôi không phải giúp anh, mà là giúp bản thân tôi”.
“Giúp bản thân anh? Ý anh là sao?”.
“Vào trong nói đi”.
Lâm Chính bình thản đáp.
Lệ Vô Cực chần chừ một lát, rồi bước vào phòng.
Lâm Chính đóng cửa lại, rót một chén trà, bình tĩnh nói: “Ngày mai tôi sẽ giao dịch với Kỳ Lân Môn, nhưng hiện giờ tôi không rõ thái độ của Kỳ Lân Môn thế nào, nên tôi nhờ vào anh để thăm dò bọn họ mà thôi, hiểu chưa?”.
“Thái độ? Chẳng phải môn chủ đã đồng ý với anh, ngày mai cho anh câu trả lời sao? Ngày mai anh chỉ cần giao dịch với bọn họ là được, nếu bọn họ đưa ra yêu cầu quá đáng, thì anh cứ từ chối… Lẽ nào thần y Lâm lo Kỳ Lân Môn đưa ra yêu cầu quá đáng, anh không thể chấp nhận, xong bọn họ ép anh phải chấp nhận sao?”, Lệ Vô Cực nhíu mày hỏi.
“Không phải, trên thực tế nếu Kỳ Lân Môn đòi thêm thuốc tăng thọ thì tôi vẫn sẽ cho, dù sao loại thuốc này tôi muốn bao nhiêu là có thể luyện chế bấy nhiêu. Mục đích của tôi là lấy được Thiên Huyền Thảo để cứu người, thuốc tăng thọ sao có thể đáng giá bằng một mạng người chứ?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...