“Bác sĩ Triệu là học trò của tôi, biển số xe đó… là xe của người nhà họ Lương ông đúng không?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Thần y Lâm, có lẽ đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, tôi nghĩ nên để cảnh sát điều tra”, Lương Hổ Khiếu nói.
“Lương Hổ Khiếu, tôi ghét nhất là nói chứng cứ với người khác, bởi vì tôi cảm thấy cực kỳ không cần thiết. Chuyện có thể giải quyết dựa vào nắm đấm thì tại sao phải dùng miệng lưỡi chứ? Tôi không đến để đối chất với các ông, mà để đòi lại công bằng. Các ông mau cho tôi một lời giải thích đi, nếu không, chúng ta cũng không cần phải ngồi đây uống trà đâu!”, Lâm Chính đứng dậy đáp.
“Thần y Lâm! Cậu có vênh váo quá không vậy? Đây là nhà họ Lương!”, Lương Khánh Tùng đập bàn, tức giận quát.
“Nhà họ Lương?”, Lâm Chính quay sang, bình thản hừ một tiếng: “Là cái thá gì chứ?”.
“Cậu…”
Rất nhiều người nhà họ Lương nổi trận lôi đình, đồng loạt đứng dậy trừng mắt nhìn Lâm Chính.
“Tất cả yên lặng!”.
Lương Hổ Khiếu giơ tay lên, ra hiệu cho mọi người ngồi xuống.
Lúc này bọn họ mới bớt nóng nảy lại.
“Thần y Lâm, cậu và Huyền Mi có mối quan hệ như vậy, mà Huyền Mi lại là người nhà họ Lương chúng tôi, tính ra chúng ta cũng được coi là bạn, bạn bè với nhau đâu cần phải to tiếng như vậy, đúng không nào?”, Lương Hổ Khiếu mỉm cười nói.
Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng.
Lương Hổ Khiếu lặng lẽ nhìn anh, sau đó toét miệng cười: “Thôi vậy, thần y Lâm, hay là chúng ta làm một cuộc giao dịch đi!”.
“Giao dịch gì?”.
“Thế này đi, cậu thay mặt chúng tôi giao chiến với thiên kiêu Lệ Vô Cực, chúng tôi sẽ giao người nhà họ Lương đã đâm vào bác sĩ Triệu cho cậu, thế nào?”, Lương Hổ Khiếu nói.
“Vậy là đến bây giờ, các ông vẫn chưa hiểu rõ mục đích tôi đến đây sao?”.
Lâm Chính nhíu mày nói.
“Thần y Lâm không hài lòng sao?”, Lương Hổ Khiếu nheo mắt nhìn Lâm Chính.
“Xem ra chúng ta không nói chuyện được với nhau nữa rồi”, Lâm Chính lắc đầu, dường như không muốn nhiều lời nữa.
“Thần y Lâm, tôi đã bày tỏ đủ thành ý rồi”, Lương Hổ Khiếu tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Lâm Chính không quan tâm đến Lương Hổ Khiếu nữa, mà nhìn về phía Lương Vệ Quốc: “Lương Vệ Quốc, ông hãy nói cho tôi biết, có phải đám người Lương Khánh Tùng ép Huyền Mi, khiến em ấy nhảy cầu không?”.
“Việc này…”, Lương Vệ Quốc tỏ vẻ khó xử.
Ông ta cũng là người nhà họ Lương, nếu đứng về phía Lâm Chính thì chính là phản bội gia tộc.
“Nếu ông không nói thì thôi vậy, tôi sẽ dùng cách riêng của tôi để giải quyết chuyện này”.
Lâm Chính ném điếu thuốc xuống đất, rồi đi về phía Lương Khánh Tùng.
“Thần y Lâm, anh đừng có làm bừa!”.
“Thần y Lâm, có chuyện gì chúng ta từ từ thương lượng!”.
Lương Hồng Anh và Lương Vệ Quốc vội vàng đứng dậy, gấp gáp kêu lên.
Người nhà họ Lương cũng trở nên căng thẳng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...