Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
“Yên Kinh vẫn chưa đến lượt Hiệp hội Võ thuật một tay che trời”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.
“Nhưng anh không thể tưởng tượng được thế lực của Hiệp hội Võ thuật đâu. Anh biết có bao nhiêu con cháu của các thế gia đại tộc, tập đoàn tài chính, quyền quý là hội viên của Hiệp hội Võ thuật không? Anh biết hội trưởng của Hiệp hội Võ thuật là người giỏi đến mức nào không? Chuyện hôm nay anh cũng thấy rồi đấy, nhà họ Lương chúng tôi có bao nhiêu người ở đó, ông nội cũng có mặt, nhưng kết quả thì sao? Chú Nghiêm bị thương nặng, tại sao nhiều người như vậy mà không ai dám động đến một thư ký của Hiệp hội Võ thuật? Cô ta còn chưa phải là hội trưởng đâu! Thực ra nguyên nhân chính là vì chúng tôi đều biết Hiệp hội Võ thuật có thế lực quá lớn! Chúng tôi chỉ có thể nhẫn nhịn! Đây là chuyện bất đắc dĩ!”, Lương Hồng Anh thở dài nói.
Lâm Chính nhíu mày, sắc mặt âm trầm.
Lương Hồng Anh nói cũng rất có lý.
Người nhà họ Lương thế nào, Lâm Chính không quan tâm. Nhưng Lương Phong Nghiêm và Lương Thu Yến cũng là người nhà họ Lương, dù Lâm Chính không quan tâm đến sống chết của nhà họ Lương, thì cũng phải nghĩ tới nhà Lương Thu Yến.
Thấy Lâm Chính không nói gì, Lương Hồng Anh liền thở phào nhẹ nhõm.
Điều khiến cô ta và Lương Vệ Quốc lo lắng nhất là Lâm Chính ra tay với Hiệp hội Võ thuật.
Nếu vậy thì bọn họ sẽ rất khó xử.
Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng huyên náo.
Sau đó, một bóng dáng nhanh chân bước vào.
“Chị Hồng Anh, xảy ra chuyện rồi”, một người nhà họ Lương nhỏ giọng nói.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Lương Hồng Anh hỏi.
Người kia liếc nhìn Lâm Chính ở bên cạnh, rồi ghé lại gần Lương Hồng Anh, nhỏ giọng đáp: “Lương Huyền Mi đến Hiệp hội Võ thuật, kết quả bị người của Hiệp hội Võ thuật phế võ công, đánh cho trọng thương, bây giờ đang được đưa tới bệnh viện thành phố…”
Lương Hồng Anh như bị sét đánh ngang tai.
Lâm Chính cũng như ngừng thở.
Anh bước tới, túm lấy cổ áo người kia, lạnh lùng nói: “Huyền Mi đến Hiệp hội Võ thuật lúc nào?”.
“Tôi… tôi không biết, Lâm Chính, bỏ tay ra, anh mau bỏ tay ra!”, người kia cuống quýt kêu lên, còn có chút sợ hãi.
“Anh Lâm, anh bình tĩnh đi”, Lương Hồng Anh cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung, vội vàng nói.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm, anh đẩy người kia ra rồi lao về phía cổng.
“Lâm Chính! Khoan đã! Lâm Chính!”.
Lương Hồng Anh vội kêu lên.
Nhưng Lâm Chính bất chấp, người đã biến mất ngoài cổng.
“Chết rồi! Lần này thì chết thật rồi!”.
Đôi môi Lương Hồng Anh cũng run rẩy.
“Cậu mau nói chuyện này với ông tôi, bảo ông tôi nghĩ cách bằng mọi giá, bây giờ tôi sẽ đến bệnh viện thành phố”, Lương Hồng Anh vội nói rồi chạy đi.
“Chị Hồng Anh, làm gì còn cách gì mà nghĩ chứ?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...