Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Những người có thể ngồi cùng với thư ký Trịnh ở đây, có ai không phải là bậc thầy võ thuật chứ? Bà lão kia ra chưởng trong lúc nóng giận, uy lực không hề tầm thường.

Không ít người hơi nhíu mày.

Nhưng bà ta vẫn không chịu bỏ qua, đang định tiếp tục xông tới.

“Được rồi, đừng đánh nữa, nếu còn đánh nữa thì e là con ranh này sẽ chết luôn ở đây mất”, một người trung niên không nhìn nổi nữa, trầm giọng quát.

Bà ta nghe thấy thế, liền liếc nhìn người kia một cái rồi mới dừng tay.

Đúng lúc này thì Trịnh Tử Nhã đứng lên, mặt không cảm xúc nhìn Lương Huyền Mi, bình thản nói.

“Lương Huyền Mi, tôi cho cô cơ hội cuối cùng, biểu diễn một lượt cho chúng tôi xem tất cả võ học của đảo Vong Ưu, nếu không, chúng tôi chỉ có thể phế võ công của cô, cô tự chọn đi”.

Dứt lời, cả phòng họp im lặng như tờ…


Lương Huyền Mi ôm ngực, lau máu tươi ở khóe miệng, nhìn Trịnh Tử Nhã với đôi mắt ngập tràn lửa giận. Cô ta cắn đôi môi đầy máu, rồi lạnh lùng đáp: “Thư ký Trịnh, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi chỉ biết mấy công phu ngoại đảo này, thời gian tôi ở đảo Vong Ưu quá ngắn, không thể tiếp xúc tới võ học cốt lõi của bọn họ, tôi không biết gì về các thủ đoạn thực sự của bọn họ. Cho dù chị đánh chết tôi, thì tôi cũng không thể thi triển võ học chân chính của đảo Vong Ưu được”.

“Vớ vẩn, cô được đích thân trưởng lão của đảo Vong Ưu lựa chọn, sao bọn họ có thể không bồi dưỡng cô chứ? Tôi thấy rõ ràng là cô giấu giếm, không chịu thi triển ra”, bà lão ngoạc mồm chửi bới.

“Các bà không tin thì tôi cũng hết cách”, Lương Huyền Mi trừng mắt nhìn bà ta, chẳng buồn giải thích nữa.

“Khốn kiếp, xem ra hôm nay bà đây không cho con ranh này một trận, thì cô ta không biết thủ đoạn của bà đây thế nào”, bà lão nổi giận đùng đùng, lao tới đá vào bụng dưới của Lương Huyền Mi.

Bốp!

Lương Huyền Mi lại bị đá bay đi, nặng nề đập lưng vào tường.

Bức tường lập tức xuất hiện mấy vết nứt.

Cô ta ngã lăn xuống dưới chân tường, tay ôm lấy bụng, ý thức có chút mơ hồ.


“Cô có nói không?”, bà lão mắng.

“Tôi… thực sự… không biết…”, Lương Huyền Mi yếu ớt đáp.

“Con ranh chết tiệt này!”, trong lúc tức giận, bà ta lại định ra tay.

“Đừng đánh nữa, có lẽ cô ta không biết thật”, người đàn ông trung niên vừa nãy không nhìn nổi nữa, lập tức đứng dậy quát.

“Chưởng môn Hồ, ông năm lần bảy lượt nói đỡ cho con ranh này, sao nào? Chắc không phải ông nhìn trúng cô ta đấy chứ?”, một người phụ nữ trang điểm đậm ngồi ở bên cạnh, nói với giọng điệu quái gở.

“Cô ta bằng tuổi con gái ông đấy, ông không thấy ngại à?”, bà lão hừ một tiếng.

“Các bà… đúng là vô lý! Toàn nói hươu nói vượn! Thôi vậy, các bà muốn làm gì thì làm, tôi mặc kệ đấy”, người đàn ông trung niên bực bội đáp, cũng không muốn tham gia vào chuyện này, liền phất tay áo rời đi.

“Thực ra chưởng môn Hồ nói cũng đúng, chúng ta ỷ đông ức hiếp một cô gái, nếu chuyện này đồn ra ngoài, thì chúng ta ít nhiều cũng bị mất mặt. Theo tôi thấy, đừng ép hỏi cô ta nữa, nhỡ chuyện này ầm ĩ lên thì cũng không tốt cho mọi người”, lại một người nữa lên tiếng.

Nghe thấy thế, không ít người cũng gật đầu đồng tình.

Trịnh Tử Nhã khẽ gật gù: “Nếu mọi người đã nói vậy thì được, tiền bối Thường cũng đừng làm khó cô ta nữa, chúng ta kết thúc chuyện này tại đây đi”.

Dứt lời, Trịnh Tử Nhã liền đứng dậy, đi về phía Lương Huyền Mi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui