Mặc dù bây giờ là xã hội pháp trị, nhà họ Trung không thể một tay che trời, nhưng muốn đối phó với những cô gái như cô vẫn dễ như trở bàn tay.
Vẻ mặt Tô Nhu vô cùng khó coi, bàn tay nhỏ nhắn siết chặt, chỉ muốn đấm cho Trung Hồng ở trước mặt một cú.
Nhưng lúc này cô cũng không còn cách nào khác, vẻ mặt căng thẳng, không nói tiếng nào.
Trung Hồng thấy vậy, biết Tô Nhu có thể sẽ dao động.
Cũng phải, với hình thức này, cô còn tiếp tục cứng rắn sẽ không có kết quả tốt.
Nhưng Trung Hồng cũng biết không thể ép Tô Nhu quá mức. Người phụ nữ này tính cách mạnh mẽ, nếu khiến cô túng quẫn, e rằng cô sẽ không tiếc giá nào.
“Tiểu Nhu, anh sẽ không có yêu cầu gì quá đáng với em, anh chỉ muốn ăn cơm, dạo phố, xem phim với anh. Chỉ tối nay thôi, nếu em có thể làm cùng anh ba chuyện đó, sáng ngày mai, anh sẽ đích thân phái chuyên cơ đưa em về Giang Thành, được không?”, Trung Hồng nói đầy thâm tình.
Tô Nhu vẫn cúi đầu, không nói tiếng nào.
Lâm Chính thì sắp không nhẫn nại được nữa.
Anh lạnh lùng nhìn Trung Hồng, đã đang suy nghĩ nên giải quyết người này thế nào.
Trung Hồng Thì từng bước ép sát.
“Thế nào Tiểu Nhu? Ở lại thêm một đêm đi! Anh thật sự không có ý gì khác, anh chỉ muốn nhìn ngắm em thêm thôi. Thật đấy, chỉ cần em đồng ý, ngày mai em nhất định có thể an toàn về được Giang Thành, cả người chồng ở rể của em nữa”, Trung Hồng nhìn chằm chằm Tô Nhu với ánh mắt nóng bỏng, còn Lâm Chính, từ đầu đến cuối anh ta không nhìn tới một lần.
“Xin lỗi, tôi từ chối!”.
Tô Nhu hít sâu một hơi, đột nhiên ngẩng đầu nói.
Ánh mắt Trung Hồng lạnh đi.
“Vì sao?”.
“Không vì sao cả, nếu không đi được máy bay, tôi sẽ đi tàu lửa, nếu không đi được tàu lửa, tôi sẽ ngồi xe về Giang Thành. Nếu ngồi xe cũng không được thì tôi thà đi bộ về Giang Thành! Trung Hồng, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi là người có giới hạn, người ngồi bên cạnh tôi là chồng tôi, tôi không thể hẹn hò với người đàn ông khác, như vậy chẳng phải Tô Nhu tôi sẽ trở thành một người phụ nữ lăng loàn hay sao?”, Tô Nhu nói giọng khàn đặc.
“Em tưởng anh không biết gì sao? Em và kẻ vô dụng này chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa! Kẻ vô dụng này thậm chí còn chưa đụng vào tay em!”, Trung Hồng dường như đã bị chọc giận, lớn tiếng chất vấn.
Nhưng lúc sau, Tô Nhu đột nhiên nghiêng đầu, kề sát trán lại, hôn lên gò má Lâm Chính.
Trong nháy mắt, Trung Hồng như bị sét đánh.
Người kinh ngạc còn có Lâm Chính…
Gương mặt trắng nõn của Tô Nhu đỏ lên, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng bình tĩnh.
“Bây giờ thì sao?”, cô thản nhiên nói.
Trung Hồng giận đến mức sắp nổ tung người, cơ thể cũng run rẩy.
“Được! Được! Tô Nhu! Đừng trách tôi không cho cô cơ hội! Con đường này là cô tự chọn đấy!”.
Trung Hồng tức giận, đột ngột quay người xuống xe.
Tô Nhu cũng nắm tay Lâm Chính bước xuống xe.
“Chúng ta về thôi!”, Tô Nhu lạnh lùng nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...