Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
“Tính sao nữa? Ông đây dễ bị bắt nạt như vậy à? Tôi lập tức gọi điện về nhà, mặc dù Chu Quý tôi không có gì nổi trội, nhưng tốt xấu gì cũng mang họ “Chu”, ông ta không nể mặt người nhà họ Chu thì chúng ta việc gì phải nể mặt ông ta? Ông ta muốn lật mặt thì chúng ta cũng chơi tới cùng!”
Chu Quý mắng chửi, sau đó lập tức rút điện thoại ra gọi về nhà.
Sau khi Chu Quý thêm mắm dặm muối kể lại sự việc cho người nhà họ Chu nghe, người nhà họ Chu cũng hoàn toàn phẫn nộ, lập tức gọi cho Hàn Nam…
Hàn Nam ngồi trên xe tìm Lâm Chính dọc đường đi với tâm trạng bất an. Điện thoại bên cạnh Hàn Nam bỗng đổ chuông.
“Chú Nam, là điện thoại của nhà họ Chu”, người trợ lý bên cạnh lên tiếng.
“Người nhà họ Chu sao. Hừ, tôi đây cũng đang định gọi điện cho họ đấy”, chú Nam vừa cầm điện thoại vừa ấn nút nghe.
“Chu Vấn, các người tới nhận tội phải không?”, chú Nam lạnh giọng.
“Chú Nam, trẻ con không hiểu chuyện, hà tất phải tức giận như vậy. Nếu thằng bé có đắc tội gì với ông thì ông trách cứ vài câu là được rồi, hà tất phải tát nó. Nếu không nói chuyện được thì Chu Vấn tôi đích thân nói chuyện với ông, thế nào? Dù sao hai nhà cũng qua lại nhiều năm rồi. Hà cớ gì mà vì chút chuyện cỏn con thành ra như vậy chứ?”, giọng nói đầu dây bên kia khá nghiêm túc. Rõ ràng là ông ta cảm thấy bất mãn nhưng vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc.
“Nói chuyện sao? Có gì để nói. Nhà họ Chu các người khiến tôi thảm rồi mà còn nói cái gì. Tôi không xử thằng Chu Quý là đã nể mặt ông lắm rồi đấy”, chú Nam tức giận nói.
Chu Vấn chau mày, cảm giác có gì đó bất ổn bèn hỏi lại: “Chú Nam rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chuyện gì à? Hừ, chính là vì thằng con ngốc của ông đấy. Giờ toàn bộ hợp đồng của tôi với tập đoàn Dương Hoa đã bị hủy đơn phương rồi. Lúc ký kết tôi đã chủ động để đối phương có thể hủy hợp đồng bất cứ lúc nào. Giờ toàn bộ hợp đồng của tôi không chỉ bị cắt đứt mà đến cả một đồng bồi thường cũng không có. Tổn thất gộp lại cả hàng tỷ tệ. Tất cả đều nhờ phúc của con ông đấy”, chú Nam tức giận gầm lên
“Cái gì?”, Chu Vấn bàng hoàng. Sau khi hỏi kỹ thì ông ta mới bừng tỉnh.
“Thanh niên đó…rốt cuộc là ai vậy?”
“Tôi mà biết thì đã tốt rồi. Giờ tôi đi tìm cậu ta khắp nơi mà không tìm được đây này. Chu Vấn, một câu nói của đối phương thôi mà khiến Mã Hải lập tức hủy hợp đồng với tôi. Vậy thì chắc chắn ở Hoa Dương, người này giữ vị trí vô cùng quan trọng. Con trai ông đắc tội với cậu ta, nhà họ Chu sớm muộn gì cũng gặp đen đủi thôi. Ông nên nghĩ cách cứu bảo bối của mình đi. Còn món nợ giữa chúng ta, tôi sẽ tìm cách từ từ lấy lại”.
Chú Nam tức giận gầm lên rồi lập tức tắt máy. Chu Vấn ở đầu dây bên kia mặt tối sầm, không nói nên lời. Một lúc lâu sau ông ta gọi số khác.
Tút tút…
“Bố, sao thế ạ. Bố có cảnh cáo thằng đó không?”, đầu dây bên kia là giọng nói hùng hổ của Chu Quý.
“Con về ngay”, Chu Vấn nói giọng khàn khàn.
“Về ạ? Bố, có chuyện gì thế ạ?”, Chu Quý thảng thốt hỏi.
“Mau! Về! Đây! Ngay”, Chu Vấn đột nhiên gào lên.
Chu Quý sợ hết hồn. Anh ta vô thức nhận ra điều gì đó bèn vội vàng chạy về.Tầm 20 phút sau.
“Bố!”
Chu Quý sợ hãi bước vào phòng sách của Chu Vấn. Chú Vấn mặt tối sầm, nhìn chăm chăm Chu Quý.
“Người họ Lâm mà hôm nay con gọi là ai vậy?”, Chu Vấn lạnh lùng hỏi.
“Là một tên phế vật vô dụng thôi. Sao thế ạ?”, Chu Quý dè dặt đáp lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...