Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Những người chuẩn bị đổi kênh cũng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Ramon.

Xem ra cuối cùng vở kịch cũng bắt đầu rồi.

Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh đáp: “Đầu tiên, tôi không hề lấy tính mạng của công chúa Margarita ra để đùa. Khi tôi chữa bệnh cứu người tuyệt đối sẽ không coi thường tính mạng của bất cứ bệnh nhân nào. Thứ hai, nếu tôi không ra tay, thì chắc là công chúa đã bị Hiệp hội Y tế các ông chữa cho mất mạng rồi, đúng chứ?”.

“Ồ!”.

Anh vừa dứt lời, xung quanh liền trở nên xôn xao.

Mọi người trên toàn thế giới đều kinh ngạc.

“Hiệp hội Y tế suýt nữa khiến công chúa Margarita mất mạng sao?”.

“Trời ơi, người của Hiệp hội Y tế trước giờ chưa từng công bố tin này ra ngoài!”.


“Đây là sự thật sao?”.

“Chúa ơi, đúng là không thể tin được!”.

Tất cả mọi người đều nhìn Ramon với ánh mắt kinh ngạc, đám phóng viên nhanh chóng nắm lấy cơ hội, vội vàng bước tới đặt câu hỏi.

“Nói dối! Nói dối! Cậu đang bôi nhọ! Đây là lời bôi nhọ lớn nhất thế kỷ này!”, Ramon cuống đến nỗi giậm chân bình bịch, không ngừng kêu lên.

“Bây giờ tôi không có thời gian tranh luận với anh. Ramon, hoàng tử Birken đang ở đây, người của Hiệp hội Y tế cũng đang ở đây, chúng ta có thể đối chất trực tiếp. Lúc các anh đưa công chúa Margarita đến chỗ tôi tình hình cô ấy thế nào, các anh đều biết rõ, tôi không thể vu oan cho anh được. Với tình trạng trước đó thì công chúa Margarita sẽ không thể gắng gượng qua 6 giờ, nhưng bây giờ đã sắp 9 giờ, anh đến sờ mạch của cô ấy đi. Cô ấy vẫn còn sống, như vậy còn chưa đủ chứng minh mọi chuyện sao?”, Lâm Chính vừa sắc thuốc vừa nói.

Ramon nghe thấy thế, sắc mặt vô cùng khó coi. Anh ta đanh mắt lại, lạnh lùng đáp: “Tuy trước đó bệnh tình của công chúa Margarita quả thực rất tồi tệ, nhưng không có nghĩa là chúng tôi đã bó tay hết cách!”.

“Vậy hay là bây giờ để Hiệp hội Y tế các anh chữa nhé?”, Lâm Chính cười nói.


“Cậu… bây giờ thì chúng tôi chữa trị kiểu gì? Ai mà biết được cậu đã làm gì công chúa Margarita, liệu có dẫn đến biến đổi bệnh lý gì không, chúng tôi không thể đoán trước được. Cậu đã khiến bệnh tình của công chúa trở nên tồi tệ hơn”, Ramon cắn răng, cố gắng giải thích.

“Vậy là hiện giờ các anh không thể chữa khỏi cho công chúa Margarita đúng không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Việc này…”, Ramon chần chừ.

Nhưng không chờ anh ta lên tiếng, Lâm Chính bỗng nhiên bật cười: “Thế này đi, chúng ta hãy đánh cược!”.

Mí mắt Ramon giật giật, cảm thấy không đúng lắm.

Nhưng xung quanh có bao nhiêu ống kính chĩa vào như vậy, anh ta biết lúc này không thể rụt vòi lại được, nếu không chính là chột dạ, mất hết mặt mũi.

“Tôi là người không thích đánh cược, nhưng nếu liên quan đến danh tiếng của Hiệp hội Y tế, thì một hội trưởng như tôi không thể nhắm mắt làm ngơ được”, Ramon nhỏ giọng nói: “Cậu muốn cược cái gì?”.

“Rất đơn giản, tôi và anh cược xem tôi có thể chữa khỏi cho công chúa Margarita không”, Lâm Chính cười nói với Ramon.

Ramon giật thót trong lòng, sau đó nổi giận nói: “Cậu Lâm! Cậu đúng là hoang đường! Chúng ta là bác sĩ, sao có thể lấy tính mạng của bệnh nhân ra để đặt cược chứ? Lương tâm nghề nghiệp của bác sĩ Hoa Quốc các cậu là như vậy sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui