“Tôi hy vọng ông bắt người này dừng ngay việc chữa trị cho công chúa lại, nếu không chúng tôi sẽ không nhận chữa cho công chúa nữa, bởi vì chúng tôi không thể dự liệu được bệnh tình của công chúa liệu có xảy ra thay đổi gì sau khi cậu ta chữa trị hay không. Như vậy sẽ gây bất lợi cho việc chữa trị của chúng tôi”.
Hoàng tử Birken ngạc nhiên hỏi: “Hội trưởng Ramon, ý của cậu là…”
“Nếu ông muốn Hiệp hội Y tế chúng tôi chữa trị cho công chúa, thì bảo cậu ta lập tức dừng tay, đóng cửa Sở Nghiên cứu gì đó này lại. Nếu ông lựa chọn tin tưởng cậu ta, thì chúng tôi sẽ dừng toàn bộ việc điều trị tiếp theo cho công chúa. Sau này, dù công chúa xảy ra bất cứ chuyện gì chúng tôi đều không chịu trách nhiệm, mà các ông phải chịu toàn bộ. Hoàng tử Birken, ông hãy đưa ra lựa chọn đi”, Ramon bình thản nói.
“Hả?”.
Hoàng tử Birken như bị sét đánh ngang tai.
Anna nghe thấy thế cũng sững sờ.
Ramon muốn bức cung sao?
“Ramon! Anh đang làm cái gì vậy? Anh không có quyền ép hoàng tử Birken lựa chọn!”, Anna không thể chịu nổi nữa, bèn lên tiếng chất vấn.
“Tôi không có quyền ép hoàng tử Birken lựa chọn, nhưng tôi có quyền quyết định nên chữa trị cho ai, không nên chữa trị cho ai”, Ramon bình tĩnh đáp.
“Không, ông cũng không có quyền lựa chọn! Là một bác sĩ, ông không thể bỏ mặc bệnh nhân được. Chúng ta không được lựa chọn bệnh nhân, mà nên cố gắng hết sức để chữa trị cho từng bệnh nhân. Ramon, ngay cả quy tắc nghề nghiệp cơ bản nhất của một bác sĩ mà anh cũng không có sao?”, Anna tỏ vẻ khó tin.
“Tôi khác với cô, cô Anna, tầm nhìn của cô quá thiển cận, suy nghĩ của cô cũng không ai có thể hiểu được. Tất cả những việc tôi làm đều là vì sự tiến bộ của y học loài người. Nhưng cô thì khác, cô chỉ thuần túy thỏa mãn tham vọng cá nhân. Cô thật là đáng bi ai”, Ramon nói.
Anna nghe thấy thế, tức đến nỗi toàn thân run rẩy, không thốt nên lời.
“Hoàng tử Birken, thời gian của mọi người đều rất quý giá, mong ông đừng chậm trễ nữa. Ông yên tâm, tôi sẽ không làm khó ông. Nếu ông lựa chọn để bác sĩ Đông y này chữa trị cho công chúa, thì Hiệp hội Y tế chúng tôi vẫn sẽ thành tâm chúc cho công chúa nhanh khỏe, chúng ta vẫn là bạn bè. Chỉ là chúng tôi không chịu trách nhiệm về bệnh tình của công chúa nữa. Dù sao rủi ro cũng quá lớn, mong ông hiểu cho”, Ramon nhẹ giọng nói.
“Hội trưởng Ramon, tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi, không phải tôi không tin tưởng Hiệp hội Y tế các cậu, mà là tình hình quá khẩn cấp, tôi cũng không còn lựa chọn nào khác…”, hoàng tử Birken vội vàng giải thích.
“Hoàng tử Birken, ông không cần nói nhiều nữa, cho tôi đáp án đi”, không chờ hoàng tử nói xong, Ramon đã phất tay ngắt lời ông ta.
Hoàng tử Birken há miệng nhìn Ramon, rơi vào trầm tư.
“Hoàng tử Birken, vừa rồi ông cũng nhìn thấy hiệu quả chữa bệnh của thầy tôi rồi. Nếu Hiệp hội Y tế bó tay hết cách, thì hãy để thầy tôi thử đi”, Anna vội nói.
“Từ đầu đến cuối, Hiệp hội Y tế không hề nói là không chữa được cho công chúa Margarita, chỉ là chúng tôi cần thời gian thôi. Hoàng tử Birken, lúc đi tôi cũng đã nói với ông rồi, hãy cho chúng tôi thêm nửa năm. Chúng tôi đã bước đầu nắm được bệnh tình của cô ấy, ông tin vào khoa học hay tin vào vu thuật?”.
Hoàng tử không nói gì, đưa mắt nhìn cô con gái đang yếu ớt ngồi trên ghế, nét mặt đầy đau khổ.
“Hội trưởng, tại sao lại không để bác sĩ Đông y này chữa trị? Nếu xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng có thể miễn chịu trách nhiệm mà?”, một người ở phía sau bước tới, ghé vào tai Ramon nói nhỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...