“Ai đó?”, Phạm Lạc lên tiếng.
“Tôi, Uông Sử Nham!”, ngoài cửa vang lên giọng nói già nua mà trầm thấp.
“Đạo diễn Uông?”.
Phạm Lạc mừng rỡ, mở cửa ra.
Uông Sử Nham lại nghiêm túc đứng ở cửa.
“Đạo diễn Uông, sao ông không vào đây? Nào nào, vào trong ngồi đi!”, Phạm Lạc vội nghênh đón.
“Cô cậu định đi đâu?”.
Uông Sử Nham ngồi trên ghế sofa, liếc nhìn valy của hai người, trầm giọng hỏi.
“Không phải mọi chuyện kết thúc rồi sao? Chúng tôi còn lịch quay, phải đi ngay”, Phạm Lạc nặn ra nụ cười, nói.
“Về? E rằng… cô cậu không về được nữa rồi”, Uông Sử Nham lạnh lùng nói.
“Không về được? Đạo diễn Uông, ông nói vậy là ý gì?”, Phạm Lạc ngạc nhiên hỏi.
“Vừa rồi bạn bè nội bộ của tôi đã gọi cho tôi, bên trên chính thức ra lệnh bắt giữ cô cậu. Bây giờ người đã đang trên đường đến đây, chắc là cũng sắp tới rồi. Bạn tôi bảo tôi đến thông báo cho hai người, nói hai người đừng chạy, nếu chạy thì sẽ là sợ tội chạy trốn! Tội càng nặng!”, Uông Sử Nham lạnh lùng nói.
Ông ta vừa dứt lời, hai người thoáng chốc như bị sét đánh.
“Đạo diễn Uông, ông… ông nói cái gì? Bắt chúng tôi? Không phải… Chúng tôi phạm tội gì? Dựa vào đâu mà bắt chúng tôi? Tôi… tôi bị oan!”, Phạm Lạc sốt ruột nói.
Văn Lệ đã mất hồn từ lâu, gương mặt trắng bệch.
“Phạm tội gì? Phạm Lạc ơi là Phạm Lạc, cậu đúng là ngu ngốc. Thua kiện thì thôi đi, sao cậu lại giao USB cho giới truyền thông để bọn họ công bố với bên ngoài? Cậu có biết trong video đó quay cái gì không?”.
“Biết… biết chứ, không phải đó là hình ảnh Dương Hoa vận chuyển hàng hóa sao? Sao… Sao rồi?”.
“Chẳng lẽ lúc ở trên tòa cậu không nghe rõ hay sao? Cậu không biết số thuốc đó được chuyển đi đâu sao?”.
“Là chuyển đến quân đội… Đạo diễn Uông, ông đừng nói với tôi cái này không được công khai chứ… Cái này… Cái này cũng không phải bí mật gì, tôi chỉ muốn chế tạo chút dư luận, cứu vãn danh dự của tôi, cũng khiến Dương Hoa nếm mùi đau khổ mà thôi…”, Phạm Lạc hơi hoảng hốt nói.
“Ngu xuẩn!”.
Uông Sử Nham mắng thẳng: “Cậu làm như vậy sẽ chỉ khiến Chủ tịch Lâm càng không tha cho cậu! Cậu nói đó không phải bí mật? Không sai, video đó không phải bí mật, nhưng nhà máy dược phẩm thì sao? Nơi đó thì sao? Có tính là bí mật không?”.
“Người họ Trịnh đó không phải đã công khai nơi đó rồi sao? Sao còn là bí mật?”.
“Nhưng trước đó thì sao?”, Uông Sử Nham hỏi.
“Cái đó…”, Phạm Lạc lập tức sững sờ.
Đúng vậy, trước khi nó được công khai, nhà máy dược phẩm là bí mật của quân đội.
Anh ta là người của giới giải trí, sao lại quay được video đó? Chỉ có một lý do có thể giải thích.
Phạm Lạc lén chạy tới nơi bí mật đó quay video.
Nếu vậy, tội sẽ nặng hơn.
Nói không chừng bên trên thậm chí có thể phán anh ta tội phản quốc.
Nghĩ đến đó, Phạm Lạc lập tức ngã ra đất, toàn thân không còn sức lực nào.
Văn Lệ cũng trợn tròn mắt, há miệng muốn nói gì đó, nhưng mắt đã tối sầm, ngất đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...