Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Dứt lời, không gian im trở nên im phăng phắc. Tất cả đều nhìn Lâm Chính và chờ đợi cậu trả lời của anh. Chẳng có gì phải nghi ngờ, tất cả mọi người ở đây đều muốn biết đáp án. Nói hay cỡ nào thì giờ cũng phải hầu tòa. Không thắng kiện thì bao nhiêu lời nói cũng là thừa mà thôi.
“Anh đã xuất hiện ở đây, hơn nữa còn khá ung dung thì chắc chắn là anh có đòn sát phạt đúng không? Anh có thể tiết lộ một chút không?”, người đàn ông trung niên lại hỏi.
Lâm Chính không nói gì, chỉ suy nghĩ.
“Anh Lâm, có tiện trả lời không?”, người này giục.
“Chẳng có gì tiện hay không tiện bởi vì mọi người sẽ biết được câu trả lời rất nhanh thôi”, Lâm Chính lắc đầu.
“Rất nhanh…là bao lâu?”, có người vô thức nói.
Két! Lúc này, có một chiếc xe đỗ bên đường, sau đó Khang Gia Hào và Kỷ Văn bước xuống, vội vàng chạy tới.
“Ồ, họ tới rồi”, Lâm Chính mỉm cười.
“Cậu Lâm, xin lỗi, chúng tôi tới muộn!”, Khang Gia Hào thở hổn hển, chạy tới trước mặt Lâm Chính. Thậm chí vừa chạy ông ta còn vừa lau mồ hôi.
Trông khuôn mặt ông ta tiều tụy, hai con mắt đen như gấu trúc. Rõ ràng là hai ngày vừa rồi ông ta không hề được nghỉ ngơi.
“Không sao. Mọi việc đã chuẩn bị xong chưa?”, Lâm Chính hỏi.
“Đã xong rồi ạ”, Kỷ Văn mỉm cười nói.
“Ừm!”
Lâm Chính gật đầu. Thấy Khang Gia Hào và Kỷ Văn xuất hiện, đám nhà báo lại nhốn nháo cả lên. Bọn họ là nhân vật chính trong ngày hôm nay mà, nên đương nhiên là nhận được nhiều sự chú ý. Mã Hải vội vàng nói bảo vệ chặn đám nhà báo điên rồ lại.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn. Đúng lúc này lại có thêm một chiếc xe khác đỗ ngay trước cổng tòa. Sau đó là một đoàn người mặc vest bước xuống và đi tới.
“Là luật sư Hùng”.
“Luật sư Hùng tới rồi”.
“Mau chụp hình”.
“Ôi trời, còn chưa bắt đầu mà đã có thể được thấy đoàn luật sư hùng hậu này rồi. Mau nghĩ tít bài và up lên mạng đi”.
“Có kịch hay để xem rồi. Chụp đi! Chụp đẹp vào!”
Đám nhà báo nháo nhào. Có không ít người đi đường cũng phải dừng lại, lấy điện thoại ra và up thông tin vào hội anh hùng bàn phím.
Mấy người Lâm Chính cũng nhìn về phía đoàn người này. Trong đoàn người có cả Phạm Lạc và Văn Lệ.
Đi bên cạnh họ là một người đàn ông trung niên tầm hơn 40 tuổi. Người đàn ông đeo kính gọng vàng, nhìn hơi gầy với dáng người cao. Thần thái trông rất uy nghiêm.
“Hehe, chủ tịch Lâm! Xin lỗi nhé! Chúng tôi vốn định rút đơn rồi, nhưng có kiện hay không lại không phải chỉ có hai người chúng tôi quyết định. Vì vậy thật lòng xin lỗi nhé”, Phạm Lạc tỏ vẻ có lỗi.
“Vậy à? Tôi biết rồi. Nếu đã vậy thì anh có thể trả lại một tỷ tệ cho tôi không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Một tỷ tệ? Một tỷ tệ nào cơ? Anh đang nói gì thế? Sao tôi không hiểu?”, Phạm Lạc ra vẻ ngây ngô.
Mặt cũng dày gớm nhỉ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...