Phạm Lạc cau mày, đột nhiên hạ giọng, nhếch miệng nói: “Chủ tịch Lâm, người hiểu biết không nói năng vòng vo, hôm nay chúng tôi tới đây là muốn bàn một chuyện với Chủ tịch Lâm!”
“Chuyện gì?”, Lâm Chính hỏi.
“Đương nhiên là chuyện bồi thường”, Phạm Lạc cười nói: “Ngày mai là ngày diễn ra phiên tòa, Chủ tịch Lâm, nếu chúng ta ra tòa thì sẽ không thể nói bất cứ điều gì, nhưng nếu hôm nay chúng ta giải quyết chuyện này, chẳng phải sẽ tốt cho cả anh và tôi sao?”
Vừa dứt lời, Lâm Chính chợt hiểu ra.
“Thì ra anh tới đây là để đe dọa?”
“Đe dọa ư? Thật khó nghe! Tôi chỉ muốn biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ”.
“Anh muốn bao nhiêu?”, Lâm Chính bình tĩnh, thản nhiên hỏi.
“Chủ tịch Lâm quả nhiên là người thẳng thắn! Tôi thích nói chuyện với người thẳng thắn như anh! He he… Vậy tôi cũng không tham lam, anh thấy cái giá này như thế nào?” Phạm Lạc giơ năm ngón tay lên.
“Năm trăm triệu tệ à?” Lâm Chính hỏi.
“Sao Chủ tịch Lâm không nghĩ rằng ý của tôi là năm mươi triệu tệ?” Phạm Lạc mỉm cười nhìn anh.
“Nếu anh chỉ muốn năm mươi triệu tệ thì là đang sỉ nhục tôi”, Lâm Chính lắc đầu.
“Ha ha ha, không hổ là Chủ tịch Lâm! Hơn nữa, người như anh sao chỉ đáng giá năm mươi triệu tệ chứ? Chuyện đã đến nước này, tôi cũng không nhiều lời nữa! Chủ tịch Lâm, cho tôi một câu trả lời thẳng thắn đi! Chỉ cần anh gật đầu, tôi sẽ lập tức thu xếp rút đơn kiện, đồng thời hứa sẽ tuân theo hợp đồng không gây rắc rối gì cho đoàn phim “Chiến Hổ” của anh, tôi đảm bảo hậu trường quay phim “Chiến Hổ” sẽ bình an, thuận buồn xuôi gió, thế nào?”, Phạm Lạc nheo mắt cười nói.
Lâm Chính ngẫm nghĩ, có vẻ hơi khó xử.
Văn Lệ ở bên cạnh hơi luống cuống, thấp giọng nói: “Anh Lạc, có phải chúng ta yêu cầu quá nhiều rồi không? Không phải vừa mới nói chỉ cần ba trăm triệu thôi sao?”
“Em nôn nóng gì chứ? Chắc chắn anh ta sẽ muốn trả giá, chúng ta ra giá cao trước, xem anh ta trả như thế nào!” Phạm Lạc thấp giọng nói.
Văn Lệ khẽ gật đầu, lập tức nhìn về phía Lâm Chính.
Nhưng vào lúc này, Lâm Chính đột nhiên ngẩng đầu.
“Năm trăm triệu tệ không được!”
“Quá nhiều hả?” Phạm Lạc cau mày
“Không phải!”
Lâm Chính lắc đầu, khuôn mặt không đổi sắc nói:
“Tôi cảm thấy quá ít, thế này đi, Phạm Lạc, Văn Lệ, tôi cho các người một tỷ tệ nhé!”
Lời nói của Lâm Chính thực sự khiến hai người cảm thấy sốc. Họ há mồm trợn mắt, nhìn anh bằng vẻ không dám tin. Một hồi lâu sau, Phạm Lạc mới bừng tỉnh.
“Chủ…tịch Lâm…anh nói thật chứ?”, Phạm Lạc trở nên vô cùng kích động.
“Đương nhiên là thật. Chỉ cần mọi người gật đầu thì tôi sẽ lập tức chuyển khoản một tỷ tệ cho mọi người”, Lâm Chính nói.
“Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi! Ha ha, tôi đã nói chủ tịch Lâm là người tài giỏi mà! Hào phóng! Đúng là hào phóng! Ha ha…”, Phạm Lạc vỗ tay, mừng rỡ ra mặt.
Văn Lệ tưởng mình đang nằm mơ. Rõ ràng là cô ta vẫn chưa hoàn hồn.
Một tỷ tệ sao…Cứ thế đồng ý luôn rồi á? Chẳng khác gì là tiêu một số tiền lẻ cả…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...