“Lâm Chính, chuyện này anh mặc kệ đi”, đúng lúc này, Tô Nhu ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
“Sao nào? Lẽ nào em muốn lên giường với anh ta thật sao?”, giọng nói Lâm Chính cũng trở nên nặng nề.
“Anh nói cái gì? Anh… Khốn nạn!”.
Tô Nhu biến sắc, trong lúc nóng nảy, liền tát cho Lâm Chính một cái.
Lâm Chính hơi ngạc nhiên, chắc là không ngờ Tô Nhu lại có phản ứng gay gắt như vậy, nhất thời quên cả tránh.
Bốp!
Âm thanh lanh lảnh vang lên.
Xung quanh lập tức im bặt.
Tô Nhu tức đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, toàn thân run rẩy, cô chỉ tay ra cửa, tức giận mắng.
“Cút! Anh cút cho tôi!”.
Lâm Chính nhíu mày, nhìn Tô Nhu chằm chằm, cuối cùng chẳng nói lời nào, xoay người rời đi.
“Đồ vô dụng! Đi đi, không tiễn!”.
Cao Lam huýt sáo, cười đầy đắc ý.
“Cậu cũng cút luôn đi!”, Tô Nhu lạnh lùng nói.
“Tiểu Nhu, cậu…”
“Cút!”, Tô Nhu lại quát, mặt lạnh như tiền.
Cao Lam nghe thấy thế, gật đầu liên tục, ánh mắt dữ tợn nói: “Được! Được! Tô Nhu, cậu đừng có hối hận! Đến lúc đó đừng cầu xin tôi!”.
Dứt lời, anh ta liền phất tay, xoay người rời đi.
Chẳng mấy chốc, phòng làm việc trở nên vắng vẻ cô quạnh.
Tô Nhu ngồi xuống ghế, ôm mặt khóc nức nở.
Lâm Chính ra khỏi công ty Quốc tế Duyệt Nhan, liền lấy điện thoại gọi ngay cho Mã Hải.
“Chủ tịch Lâm…”, giọng nói của Mã Hải vang lên.
“Phòng tài vụ xảy ra vấn đề”, Lâm Chính chỉ nói một câu.
Mã Hải lập tức như rơi xuống hầm băng, toàn thân run rẩy.
“Chủ tịch Lâm, cậu… cậu nhận được tin từ đâu vậy?”.
“Ngay vừa rồi, cậu chủ nhà họ Cao là Cao Lam đã cho tôi xem chứng cứ về mấy hành động nhằm vào Dương Hoa, trong đó bao gồm cả chuyện Dương Hoa bị nghi ngờ trốn thuế lậu thuế. Tất cả giấy tờ của Dương Hoa đều hợp pháp, đúng quy định, tất cả các khoản thuế đều được nộp đúng hạn, nhưng Cao Lam lại tràn trề tự tin nói rằng anh ta có thể khiến chuyện hợp pháp biến thành không hợp pháp. Khả năng duy nhất là Phòng tài vụ của chúng ta đã xảy ra vấn đề”, Lâm Chính trầm giọng đáp.
“Chủ tịch Lâm yên tâm, hôm nay tôi sẽ lôi bằng được nội gián ra!”, Mã Hải vội vàng nói.
“Hôm nay?”, sắc mặt Lâm Chính trầm xuống.
“Trong vòng năm tiếng… Không, ba tiếng! Trong vòng ba tiếng tôi nhất định sẽ đưa người đó đến trước mặt cậu!”.
“Đối chiếu sổ sách một lượt, đừng để xảy ra bất cứ sơ suất nào! Còn nữa, sau khi bắt được nội gián thì đừng rút dây động rừng, tương kế tựu kế đi!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Mã Hải nín thở, lập tức hiểu ý định của Lâm Chính, gật đầu lia lịa.
“Chủ tịch Lâm yên tâm, tôi biết nên làm thế nào”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...