Hai người không hẹn mà đồng thanh lên tiếng.
“Vậy thì hãy diễn một vở kịch cho tất cả xem đi”, Lâm Chính đang ngồi trước bàn làm việc, bình thản nói: “Hơn nữa, tôi đoán đằng sau chuyện này có bóng dáng của Hoàng Ngu, giúp tôi kéo Hoàng Ngu xuống nước. Tôi không muốn chúng ta xông lên chém giết nhau, còn bọn họ đứng bên cạnh nhìn”.
“Chủ tịch Lâm yên tâm, Ám Ưng đang để mắt đến bọn họ rồi”.
“Vậy thì tốt, chuyện này giao cho các ông làm đấy, tôi về nghỉ ngơi đây”.
Lâm Chính day huyệt Thái Dương, sau đó đứng dậy, rời khỏi phòng làm việc.
Mấy ngày nay anh đều ở y quán của Lạc Thiên và Dương Hoa, ít đến chỗ Tô Nhu, không biết hai ngày nay cô thế nào rồi.
Lúc Lâm Chính đến công ty Quốc tế Duyệt Nhan, thì cô thư ký trẻ tuổi kia liền chạy tới.
“Anh Lâm, cuối cùng anh cũng đến rồi”, cô thư ký gấp gáp nói.
“Sao thế?”, Lâm Chính nghi hoặc hỏi.
“Mấy hôm nay Chủ tịch ở lì trong phòng làm việc, nếu anh còn không đến, thì chắc là cô ấy chuyển luôn giường vào phòng làm việc mất”, cô thư ký vội nói.
“Tại sao vậy?”, Lâm Chính ngạc nhiên hỏi.
“Chẳng phải là vì tên Cao Lam kia sao?”.
“Cao Lam làm sao?”.
“Bây giờ ngày nào anh ta cũng chạy đến đây quấy rối Chủ tịch, hôm kia bày nến, hôm qua tặng hoa, muốn Chủ tịch chấp nhận anh ta, nhưng Chủ tịch có thích anh ta đâu. Anh Lâm, anh mau nghĩ cách đuổi tên phiền phức này đi đi”.
Lâm Chính nghe thấy thế thì trầm mặc một lát, sau đó lắc đầu: “Cô bảo bảo vệ đuổi thẳng cổ anh ta là được rồi, dù sao Tiểu Nhu cũng không chấp nhận anh ta đâu, cô cứ yên tâm”.
“Ừm… Chủ tịch Lâm, tốt xấu gì Chủ tịch cũng là vợ anh, anh không nghĩ cách sao?”, thư ký nói với vẻ khó tin.
Lâm Chính lắc đầu chua chát.
Vợ?
Chỉ là hữu danh vô thực mà thôi.
“Để tôi đi xem sao”.
Nói xong, anh liền đi về phía phòng làm việc của Tô Nhu.
Nhưng vừa đến gần phòng làm việc, anh đã nghe tiếng đàn violon du dương vang lên.
Sau đó liền nhìn thấy Cao Lam ăn mặc trang trọng, ôm bó hoa hồng đỏ rực đứng ở cửa phòng làm việc, bên cạnh còn có một dàn nhạc violon, đang biểu diễn một bài tình ca.
“Tiểu Nhu, em chính là trăng sáng trên trời, còn anh là ngôi sao, mỗi ngôi sao đại diện cho tình yêu của anh dành cho em. Những ngôi sao đầy trời, em chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy…”
Cao Lam nói đầy thâm tình, lấy một chiếc hộp nhỏ tinh xảo trong túi quần ra, rồi mở nó, một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh xuất hiện trong hộp.
“Tiểu Nhu, xin em hãy nhận lấy tình yêu nhỏ bé này của anh…”
Dứt lời, anh ta liền quỳ một gối xuống, tỏ tình với Tô Nhu.
Vô cùng cảm động!
Vô cùng lãng mạn!
Chắc là tên Cao Lam này nóng lòng gấp gáp lắm rồi, nên mới dùng cách thức trực tiếp nhất, thẳng thắn nhất để bày tỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...