Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Xe cứu thương chạy tới, đưa anh Hào đi. Không ít người xì xầm. Chiếc xe vốn được chuẩn bị cho Lâm Chính, nào ngờ, người nằm trên cáng lại là anh Hào.

Đương nhiên, xe đã tới thì cảnh sát cũng bắt kịp ngay. Họ không nói gì, chỉ đưa ba người Tô Dư, Lâm Chính và Chu Viên Viên về đồn.

Phía bên bệnh viện nhanh chóng đưa tin tới. Mặc dù vết thương của anh Hào nhìn có vẻ nghiêm trọng nhưng không hề nguy hiểm tới tính mạng. Chỉ có điều sẽ để lại di chứng, không thể đánh nhau được nữa. Tức là Lâm Chính đã đánh phế anh ta rồi.

Còn Lâm Chính cũng không miễn được trách nhiệm. Thế nhưng anh cũng chẳng có gì phải lo lắng. Ở Giang Thành, Mã Hải sẽ xử lý mọi việc êm xuôi cả thôi. Chuyện này cũng chỉ là chuyện xung đột thường ngày ở huyện, bồi thường một ít là cũng xong.

Ba người sau khi lập biên bản xong bèn rời khỏi đồn. Vừa bước ra cửa thì đã có một chiếc Bently đỗ ngay trước mặt họ. Một người đàn ông bụng phệ bước xuống xe.

Lâm Chính và Tô Dư nhìn nhau. Họ thấy ngạc nhiên.

“Đạo diễn Đổng?”

Tô Dư kêu lên. Người bước tới hóa ra là Đổng Hạ của Công ty Hoàng Ngu.


Nhìn thấy Đổng Hạ đến, Chu Viên Viên lập tức nước mắt lã chã, ấm ức nhào vào lòng ông ta như yến non về tổ.

“Đạo diễn Đổng!”, cô ta vừa khóc vừa gọi, ôm chầm lấy Đổng Hạ.

“Đang ở ngoài, cô chú ý một chút! Nếu để đám phóng viên săn tin chụp được ảnh thì làm sao nói rõ được?”, Đổng Hạ đẩy Chu Viên Viên ra, nhỏ giọng quát.

Lúc này Chu Viên Viên mới đứng thẳng người, nhưng vẫn không khỏi lau nước mắt, nói gì đó với ông ta.

“Được rồi, được rồi, tôi đã biết chuyện này. Cô lên xe đi, để tôi giải quyết!”, Đổng Hạ an ủi.

Chu Viên Viên gật đầu, rồi mới lên xe.

Đổng Hạ nhìn về phía Lâm Chính và Tô Dư, khi nhìn thấy Tô Dư, ánh mắt ông ta tràn ngập oán hận.


“Các cậu gan không nhỏ nhỉ, dám chọc vào cả tôi, đánh vệ sĩ của tôi bị thương nặng! Các cậu được đấy!”, Đổng Hạ tức giận nói.

“Vệ sĩ?”.

Lâm Chính sửng sốt: “Ý ông là anh Hào kia sao? Tôi còn tưởng đó là bạn trai của Chu Viên Viên chứ?”.

“Bạn trai cái gì hả? Chu Viên Viên là nghệ sĩ hợp đồng của Hoàng Ngu chúng tôi!”, Đổng Hạ gầm lên.

Lâm Chính nghe xong cũng hiểu ra.

Chắc là con hồ ly tinh Chu Viên Viên này quyến rũ Đổng Hạ, rồi lại quyến rũ cả vệ sĩ của ông ta là anh Hào! E là Đổng Hạ cũng không biết chuyện này!

Quả nhiên, nói đến chuyện này, Chu Viên Viên ở trong xe lập tức trở nên căng thẳng, vội vàng nhìn Lâm Chính, hơi thở như nghẹn lại.

Nhưng Lâm Chính không có hứng thú bới móc chuyện của người khác.

“Là vệ sĩ cùng với nghệ sĩ hợp đồng của Hoàng Ngu các ông quấy rối chị gái tôi trước, nên tôi mới ra tay. Mà nói đi cũng phải nói lại, quán quân tán đả của tay vệ sĩ này có phải là mua không vậy? Thực lực chẳng ra làm sao, tôi đánh hai cái đã nằm bẹp một chỗ rồi!”, Lâm Chính lắc đầu.

“Cậu… thật là ngông cuồng! Các cậu đừng đắc ý! Cậu là cái thá gì chứ? Dám đối đầu với Đổng Hạ tôi? Cậu đủ tư cách sao? Sớm muộn tôi cũng cho cậu biết tay! Cả cô nữa! Tô Dư! Đừng tưởng dựa vào được Chủ tịch Lâm và Tống Kinh là có thể bay lên trời! Bộ “Chiến Hổ” kia chắc chắn sẽ không quay nữa! Trong cả giới giải trí, cô không tìm tới Đổng Hạ tôi thì không bao giờ ngóc được đầu lên đâu!”, Đổng Hạ tức phát điên, chỉ vào Tô Dư và Lâm Chính chửi bới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui