Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Tống Kinh cúi đầu suy nghĩ.
Ông ta không ngờ dã tâm của Phạm Lạc lại lớn như vậy.
Hơn nữa, lập dự án phim mới vào thời điểm then chốt này rõ ràng là muốn hút máu của Chủ tịch Lâm.
Phạm Lạc muốn lợi dụng sức hot của Chủ tịch Lâm để đẩy sự nổi tiếng của bộ phim mới. Nếu lợi dụng chuyện này để cho bộ phim thì chắc chắn sẽ đỡ được hàng trăm triệu tiền .
Đây đúng là bánh bao máu người!
Tống Kinh khịt mũi nói: “Bây giờ cậu ta đang vướng lùm xùm nhiều chuyện! Vậy mà vẫn còn tâm trí đi kêu gọi tài trợ sao? Lúc này ai dám đứng ra tài trợ cho cậu ta? Cậu ta có thể lôi kéo được ai chứ?”
“Tài trợ một tỷ tệ là điều không thể, dù sao không phải ai cũng giàu có và quyền lực như Tập đoàn Dương Hoa, nhưng lấy được ba bốn trăm triệu tệ thì không thành vấn đề!” Phùng Tiểu Thiến cười nói.
“Lấy? Lấy ở đâu ra?”
“Đương nhiên là từ Dương Hoa!” Phùng Tiểu Thiến mỉm cười thần bí.
“Dương Hoa?”
Tống Kinh hít một hơi thật sâu.
“Đạo diễn Tống, nói ở đây không rõ ràng, mời ông lên xe, chúng ta sẽ bàn bạc chi tiết ở buổi tiệc!” Phùng Tiểu Thiến nói.
Tống Kinh do dự một lúc, sau đó thở phào một hơi, khẽ gật đầu rồi bước lên xe.
…
Những lời bàn tán trên mạng vẫn tiếp tục nổ ra.
Danh tiếng của Tập đoàn Dương Hoa cũng vì chuyện này mà bị hủy hoại.
Một số người còn thêm dầu vào lửa, trên mạng đã có người bắt đầu công kích vấn đề chất lượng thuốc của Tập đoàn Dương Hoa, nói Tập đoàn Dương Hoa chỉ là một nhà máy thâm độc chỉ biết đến tiền.
Điều này giáng một đòn mạnh mẽ vào Tập đoàn Dương Hoa.
Nhưng Lâm Chính không hề lo lắng vì điều đó.
Bởi vì anh tin rằng dư luận lúc này càng gay gắt thì đòn phản công sau này sẽ càng kịch liệt hơn.
Người đang đắc ý lúc này sẽ chết thảm hại hơn.
Reng reng reng…
Điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên.
Lân Chính nhìn tên người gọi, là Tô Dư, lập tức nhấc máy.
“Tô Dư, sao thế?”
“Lâm Chính, anh đang ở đâu?” giọng nói mệt mỏi của Tô Dư từ đầu bên kia truyền đến.
“Tôi… tôi đang ở y quán của Lạc Thiên… Có chuyện gì vậy?”
“Anh có thể đến trường của em không? Em… em muốn ăn cơm cùng anh…” Tô Dư mệt mỏi nói.
“Được, cô đợi tôi ở trường, tôi sẽ đến ngay!” Lâm Chính gật đầu, lập tức đứng dậy xuống lầu.
“Chủ tịch Lâm, cậu định đi đâu vậy?” vừa ra khỏi phòng làm việc, Mã Hải đã hỏi.
“Sắp xếp xe cho tôi, tôi ra ngoài một lát!”
“Âm thầm đi sao?”
“Ừ, càng kín đáo càng tốt”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...