Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
“Vài…năm”, đông đá á khẩu.
“Vậy ngộ tính không cao thì sao?”, không biết là ai lên tiếng.
“Vậy thì sẽ kéo dài thời gian thêm một chút”.
“Tầm bao lâu?”
“ 10 năm cũng có, 20 năm cũng có. Y thuật phải thận trọng, liên quan tới mạng người cơ mà. Y thuật không đủ cao thì đứng nói là trở thành y võ mà đến ngay cả việc chẩn đoán bệnh thôi cũng không đủ tư cách rồi”.
Tất cả đều nín thở.
“Còn ai muốn học nữa không?”, Lâm Chính mỉm cười hỏi.
“Điều này”.
“Tôi thấy học võ cũng ổn lắm”.
“Tôi vốn không giỏi đọc sách”.
“Thôi bỏ đi…ha ha…”
Cả đám cười ha ha từ chối, chỉ có một số ít là vẫn kiên quyết tới Huyền Y Phái. Có những người bắt bọn họ đọc sách thì thà giết họ đi còn hơn. Lâm Chính lắc đầu mỉm cười, dẫn đoàn người lên thuyền rời khỏi đảo Vong Ưu.
Cuối cùng thì cuộc hành trình này cũng kết thúc. Thế nhưng Lương Huyền Mi thì lại tỏ ra khá ngập ngừng…
Lâm Chính đứng một mình ngay đầu mũi thuyền nhìn mặt biển phẳng lặng. Lương Huyền Mi bước tới, nhìn bóng lưng của Lâm Chính. Cô ta khẽ mím môi.
“Anh…anh trai…”, Lương Huyền Mi cảm thấy khó nói.
Cô ta là con gái thứ ba của Lương Thu Yến. Phía trên còn có hai người anh là Lương Bình Triều và Lương Quản Trạch. Thế nhưng cô ta cũng chưa bao giờ gọi hai người họ là anh. Vậy mà trước mặt Lâm Chính cô ta lại có thể thốt lên như thế.
“Sao thế?”, Lâm Chính dường như đang suy nghĩ gì đó chợt bừng tỉnh và mỉm cười.
“À, liên quan tới Lạc Linh Huyết…”, Lương Huyền Mi nói nhỏ: “Anh có nhiều Lạc Linh Huyết như vậy, tại sao lại để mọi người thấy. Anh để lộ bí mật đó, e rằng sẽ có rất nhiều người nhòm ngó và gây phiền phức cho anh đấy”.
Có lẽ là Lương Huyền Mi đang lo lắng. Cũng phải thôi. 18 giọt Lạc Linh Huyết thì đúng là ghê người thật.
Tin này mà truyền ra ngoài có khi có người còn không tin.
“Phiền phức sao?”, Lâm Chính mỉm cười.
“Đúng là anh rất sợ phiền phức nhưng nếu nó đã xuất hiện thì mình cũng phải đối diện thôi. Anh đã nói cho người trên đảo biết anh có từng đó Lạc Linh Huyết thì anh cũng không có gì phải sợ. Đương nhiên anh cũng có mục đích của mình, đó là dọa đám người đó, để họ không dám gây sự với anh nữa! Còn những kẻ dòm ngó muốn cướp đoạt thì cứ để họ tới đi. Anh muốn xem xem họ có thể đối kháng được với một thiên kiêu có 18 giọt Lạc Linh Huyết hay không?”
Dứt lời, Lương Huyền Mi chợt bừng tỉnh. Đúng vậy…18 giọt…thì phải giỏi tới mức nào mới cướp được chứ?
“Anh…Lạc Linh Huyết của anh lấy từ đâu vậy?”, Lương Huyền Mi lại hỏi. Cô ta cứ hỏi mãi vấn đề này.
“Sao thế? Em muốn có à?”, Lâm Chính mỉm cười
Lương Huyền Mi vội vàng lắc đầu: “Anh có thiên phú tuyệt đỉnh, nếu như có thêm Lạc Linh Huyết trợ giúp thì không khác gì hổ mọc thêm cánh. Em là người bình thường có Lạc Linh Huyết cũng không phát huy hết được công dụng, thôi bỏ đi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...