“Cậu đừng có mà kéo dài thời gian, nếu trong vòng một tiếng mà cậu không châm cứu, thì vẫn phải chịu hình phạt của chúng tôi”, Diệu Thủ lạnh lùng nói.
“Yên tâm, mấy phút thôi là được rồi”.
Lâm Chính cười đáp, rồi nói với Nhã Hồng: “Cô hãy xoa nắn chỗ cổ tay bà ấy mười cái, dùng sức thật mạnh, phải xoa đến mức đỏ lên”.
“Được”, Nhã Hồng gật đầu, lập tức làm theo.
“Sau đó ấn vào gân mạch của bà ấy, đẩy từ từ về phía khuỷu tay, phải ấn thật mạnh, đẩy tới khuỷu tay mới dừng lại”.
“Được”.
“Sau đó…”
…
Lâm Chính nói, Nhã Hồng làm theo.
Mọi người xem mà chẳng hiểu gì, thầm nhíu mày.
“Đây là xoa bóp sao?”, Sở Túc hỏi.
“Diệu Thủ trưởng lão, bà là người trong nghề, có nhìn ra được là cậu ta đang chữa bệnh hay không không?”, Huyết Nham trầm giọng hỏi: “Đừng để cậu ta làm bừa, trêu chọc chúng ta, khinh nhờn phu nhân. Nếu chuyện này đồn ra ngoài, thì chúng ta sẽ mất sạch thể diện, cũng khó ăn nói với đảo chủ”.
“Tôi chưa từng thấy thủ pháp này, hơn nữa cho dù dùng xoa bóp để chữa bệnh, thì cũng phải đích thân làm. Chỉ nói mấy câu rồi nhờ người khác làm thay, thì không dễ khống chế độ mạnh yếu và độ nhanh chậm, hoàn toàn không có tác dụng gì cả. Có lẽ cậu ta biết chút y thuật, nhưng chắc chắn chỉ là phô trương thanh thế thôi. Nhị trưởng lão, đi lấy cho tôi con dao, tôi phải đích thân chặt đứt tay chân của thằng chó này, để lấy lại danh dự!”, Diệu Thủ dữ tợn nói.
Huyết Nham gật đầu, đúng lúc định nói với đệ tử ở ngoài cửa, thì Lâm Chính bỗng lên tiếng.
“Được rồi đấy! Nhã Hồng, cô dừng tay đi”.
Huyết Nham sửng sốt, ngoảnh lại nhìn.
Chỉ thấy Lâm Chính bước tới, nhón một cây châm bạc dài mảnh ra, sau đó thổi một cái.
Keng!
Chiếc châm bạc phát ra tiếng vang trong trẻo và êm tai, sau đó… rung lên với tốc độ rất nhanh.
Chẳng khác nào một con chuồn chuồn đang vỗ cánh, vô cùng thần kỳ.
Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.
Diệu Thủ kêu lên thất thanh.
“Khoan đã, đây… đây là… Phi Vũ Châm Pháp?”.
“Diệu Thủ trưởng lão đúng là hiểu sâu biết rộng”.
Lâm Chính bình thản nói.
“Không… không thể nào, cậu còn trẻ như vậy… sao lại biết châm pháp cấp độ này chứ?”, Diệu Thủ ngạc nhiên nói.
“Diệu Thủ trưởng lão, đó là gì vậy?”, người ở bên cạnh hỏi.
Nhưng sắc mặt bà ta lạnh tanh, không nói lời nào.
Lâm Chính bước tới, khẽ đâm vào cổ tay của người phụ nữ đang nằm trên giường.
Phập!
Châm bạc đâm vào người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...