Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
“Ở bên trong nhà giam”.
“Đưa tới đây!”
“Vâng!”
Một người đệ tử vội chạy đi. Diên Nữ cười thầm. Cô ta biết, những người này sẽ chỉ mang tới một cái xác mà thôi. Một khi kẻ tình nghi đã chết thì coi như cũng hết nhân chứng, thậm chí còn bị quy cho là sợ hãi mà tự sát. Thế là kết hoạch của cô ta không bị ai vạch trần.
Diên Nữ suy nghĩ và thầm thở phào. Đây mới chỉ là bước đầu trong kế hoạch của cô ta mà thôi.
Đúng lúc này, vài người bước vào. Diễn Nữ nhìn thấy bóng hình bước tới thì sững sờ.
“Không…không thể nào…”
Lâm Chính với tinh thần vô cùng tỉnh táo cùng hai người đệ tử bước vào trong. Khuôn mặt anh vô cùng nhuận sắc, ánh mắt sáng lấp lánh, không hề có hiện tượng bị trúng độc.
Đừng nói là bị trúng độc, mà đến một chút thương tích cũng không có. Diên Nữ sững sờ nhìn Lâm Chính, đầu cô ta không kịp phản ứng, cho tới khi anh nhìn cô ta bằng ánh mắt đầy thách thức thì cô ta mới giật bắn mình giống như gặp phải ma.
“Không thể nào! Rõ ràng là tên này đã bị mình hạ độc, sao lại không bị sao thế? Không thể nào…Tuyệt đối không thể?”, Diên Nữ thầm kêu lên.
Lâm Chính bước tới trước, liếc nhìn những người đang ngồi. Tất cả đều nhìn anh bằng ánh mắt căm ghét. Họ thật chỉ muốn ăn tươi nuốt sống anh cho rồi. Rõ ràng là tất cả đều coi anh là thủ phạm.
“Gặp đảo chủ mà còn không mau quỳ xuống hành lễ?”, một vị trưởng lão thấy Lâm Chính đứng bất động thì lạnh giọng quát.
“Đây là đảo chủ của các người, không phải của tôi, tại sao tôi phải hành lễ?”, Lâm Chính dửng dưng đáp lại.
“Khốn khiếp!”
“Vô lễ”.
“Súc sinh, cậu dám hỗn xược như vậy à?”
“Có tin là tôi sẽ đánh gãy hai chân của cậu, để xem cậu còn dám ngông cuồng nữa hay không!”, những người xung quanh đùng đùng nổi giận và hét ầm lên.
“Ngồi xuống hết đi”.
Đảo chủ thản nhiên lên tiếng. Mọi người nghe thấy vậy mới chịu ngồi xuống. Thế nhưng ai cũng hằm hằm sát khí, siết chặt nắm đấm.
Lâm Chính nhìn đảo chủ thì thấy người này mặc áo bào màu nâu, phong cách hết sức cổ xưa. Đảo chủ để râu dài, khuôn mặt hơi nhợt nhạt, đôi mắt sâu, có thần. Mặc dù ngồi ở vị trí cao nhất nhưng mang lại cảm giác vô cùng điềm tĩnh, tư thế ngay ngắn và luôn giữ thái độ cảnh giác. Ngoài ra xung quanh người người này còn phát ra một luồng khí nhàn nhạt.
Mạnh quá! Đây là đảo chủ của đảo Vong Ưu sao? E rằng võ đạo của người này đã đạt tới mức kinh người rồi.
“Cậu tên là gì?”, đảo chủ hỏi.
“Lâm Chính”.
“Lâm Chính sao? Chưa từng nghe qua. Tôi hỏi cậu, tại sao cậu lại muốn sát hại đảo chủ?”
“Tô chưa bao giờ nghĩ sẽ sát hại ông. Tôi và ông không thù oán gì, tại sao tôi phải làm thế? Tôi bị người khác đổ oan mà thôi”, Lâm Chính lắc đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...