Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
“Vu oan cho người tốt sao? Hừ, chứng cứ đã rành rành mà cậu còn chối à? Cậu hại phu nhân, chắc chắn là muốn tới hãm hại đảo chủ! Tới khi đó để xem cậu còn chối được không. Áp tải đi”, Tam trưởng lão phất tay.
“Đi!”
Đám đông ghì vai Lâm Chính đẩy anh đi. Lâm Chính chau chặt mày, không hề phản kháng. Anh nhìn chăm chăm Diên Nữ bằng ánh mắt u tối. Anh không hề giải thích, bởi vì anh biết, có nói gì thì cũng không có ai tin.
Đành phải nói chuyện với đảo chủ vậy. Lâm Chính vừa suy nghĩ vừa theo bọn họ rời đi.
“Tam trưởng lão, còn Tiểu Thúy thì thế nào?”, một người đệ tử nhìn thấy Tiểu Thủy đang run rẩy bèn lên tiếng.
“Cô có phải là đồng bọn không?”, Tam trưởng lão đanh mặt hỏi Tiểu Thúy.
“Không phải, Tam trưởng lão, Tiểu Thúy không có liên quan gì tới người đó cả…”, Tiểu Thúy nước mắt lã chã.
“Tam trưởng lão, có lẽ Tiểu Thúy vô tội. Cô ấy và người này lần đầu gặp mặt. Diên Nữ thấy người đàn ông này có hành vi khá kỳ lạ nên mới báo với trưởng lão”, Diên Nữ khẽ nói.
“Dù thế nào thì cũng phải điều tra cho rõ ràng. Đây không phải là chuyện nhỏ, từ hôm nay cấm túc Tiểu Thúy, không được đi đâu hết”.
“Vâng…”, Tiểu Thúy cúi đầu, lau vội nước mắt. Vô duyên vô cớ gặp phải mối họa này, chỉ có thể trách cô đen đủi mà thôi. Thế nhưng người xui nhất vẫn là Lâm Chính.
Diên Nữ vẫn chưa hề rời đi mà ở bên cạnh Tam trưởng lão.
Tam trưởng lão gật đầu đầy hài lòng: “Diên Nữ lần này lập công lớn rồi. Trưởng lão sẽ báo cho đảo chủ, đảo chủ nhất định sẽ trọng thưởng đấy”.
Diên Nữ nghe thấy vậy thì bặm môi chạy tới trước mặt Tam trưởng lão và quỳ xuống. Tam trưởng lão bèn dừng bước.
“Tam trưởng lão, Diên Nữ không cần được thưởng gì cả, chỉ cầu xin trưởng lão một chuyện”, Diên Nữ cầu khẩn.
“Tôi biết suy nghĩ của cô”, Tam trưởng lão bình tĩnh nói: “Cô muốn được theo học võ công tinh túy của đảo Vong Ưu đúng không?”
“Đây là mục đích chính của Diên Nữ”, Diên Nữ nghiêm túc nói.
“Thế nhưng tinh túy của đảo chỉ truyền cho nội bộ. Cô không phải là người của đảo Vong Ưu, theo lý mà nói, cô không thể nào học được”.
“Nếu như trưởng lão không đồng ý thì Diên Nữ sẽ không đứng dậy”, Diên Nữ bặm môi.
Tam trưởng lão suy nghĩ một lúc rồi thở dài: “Diên Nữ, thiên chất của cô tốt, thực ra quy tắc này phá vỡ cũng được, nhưng có một người…không để cho cô học được những công phu tinh túy này. Người này là ai chắc cô biết. Người này mà không gật đầu thì tôi cũng không thể dạy cô được”.
Diên Nữ tái mặt, thầm siết chặt nắm đấm.
“Thực ra cố muốn học, chỉ cần người đó gật đầu là được. Thay vì tới cầu xin tôi thì cô nên cân nhắc điều kiện mà người đó đưa ra cho cô! Như vậy, chẳng phải sẽ càng dễ dàng hơn sao?”
Tam trưởng lão lên tiếng, sau đó lắc đầu đi vòng qua Diên Nữ và rời đi.
Diên Nữ bặm môi, đôi mắt ánh lên vẻ không cam tâm.
Trong căn phòng giam lạnh như băng. Lâm Chính cởi đồng hồ mở nắp ra. Anh khẽ ấn nhẹ con số bên trong và gửi đi một dòng chữ.
Chiếc đồng hồ là Mã Hải đưa cho anh. Một khi anh xảy ra chuyện gì thì có thể dùng nó để báo cho Mã Hải.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...