Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Bọn họ cất giọng cười lớn, tràn đầy giễu cợt.
“Sư huynh, con ả đó hình như không để ý đến anh”, người bên cạnh cười nói.
“Ha ha, yên tâm, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đưa cô ta lên giường!”, Trương Tử Tường nheo mắt lại, cười nói.
Hai người bị thương được khiêng đến trước một căn nhà tranh.
Xung quanh nhà tranh đặt nhiều chiếc giường trúc, một người phụ nữ lớn tuổi đang nấu thuốc ở bên cạnh nhà tranh, hương thuốc lan tỏa ngào ngạt.
“Đặt bọn họ xuống giường trúc”, Diên Nữ chỉ huy.
Lâm Chính và Tiểu Thúy lập tức đặt người bị thương lên giường trúc.
Diên Nữ đi về phía người phụ nữ lớn tuổi.
“Diệu Thủ trưởng lão, xin hãy xem bệnh ạ…”, Diên Nữ nhỏ giọng nói, giọng điệu vô cùng cung kính.
“Vì sao mà bị thương đấy?”, người phụ nữ lớn tuổi không ngẩng đầu lên, hỏi bằng giọng khàn đặc.
“À… là do luyện công… luyện công bị thương…”, Diên Nữ nhỏ giọng đáp.
“Luyện công?”.
Người phụ nữ lớn tuổi đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt trũng sâu khinh thường liếc nhìn Diên Nữ, lạnh lùng quát: “Con khốn này, còn dám lừa tôi? Bị thương do luyện công hay bị người ta đánh bị thương, cô nghĩ tôi không nhìn ra sao?”.
“Lúc luyện công… so đấu với đồng môn mà bị thương…”, Diên Nữ vội sửa lời.
“Ha, con khốn này cũng lanh lợi đấy! Chỉ tiếc tôi không thích đám người các cô! Đám người các cô chỉ là một đống rác rưởi trên đảo chúng tôi, cũng không biết sao mấy người kia lại chiêu mộ các cô vào đây”.
Người phụ nữ lớn tuổi cười nói, sau đó lấy hai miếng cao dán từ trong túi ra, ném về phía giường trúc.
Cao dán rơi xuống đất.
“Kẻ yếu không có tư cách được chữa trị. Các người ẩu đả với người khác thua bị thương là bởi vì các người không có bản lĩnh, cầm lấy dán đi, dán xong thì mau cút đi!”, người phụ nữ lớn tuổi lạnh lùng nói.
Diên Nữ thấy vậy lập tức đi tới nhặt cao dán lên.
Mọi người đều không lên tiếng, vẻ mặt rất thất vọng.
Lâm Chính lại âm thầm nhíu mày, nhưng không lên tiếng.
Đây là chuyện của đảo Vong Ưu, anh không muốn can dự vào.
Dán cao dán xong, vẻ mặt của hai người bị thương thoải mái hơn nhiều. Nhưng bọn họ bị thương ở bên trong, đâu phải một miếng cao dán là chữa khỏi?
Nhưng không ai dám đòi hỏi thêm thảo dược từ người phụ nữ lớn tuổi kia.
Lúc này, Diên Nữ quay sang quát khẽ với Lâm Chính và Tiểu Thúy: “Hai người khiêng bọn họ tới phòng tôi!”.
“Sư tỷ định làm gì?”, Tiểu Thúy ngơ ngác hỏi.
“Nếu Diệu Thủ trưởng lão không chịu chữa thì để tôi chữa!”, Diên Nữ lạnh lùng nói.
Người học võ ít nhiều đều biết một ít thủ đoạn chữa trị vết thương nhẹ.
Nhưng vết thương nghiêm trọng như vậy, sao mấy vết thương nhẹ có thể so sánh được?
Tiểu Thúy, Lâm Chính và vài đệ tử khác đưa hai người bệnh đến một kiến trúc ở giữa lưng núi.
Đó là một trong các chỗ ở của đệ tử ngoại đảo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...