Người đàn ông nhìn trông sáng sủa, ngũ quan sắc nét thế nhưng hốc mắt rất sâu, trông có phần tham lam.
Cơ thể gầy gò móc trong lớp áo vest to rộng.
Lúc người này quay qua nhìn thì ghim chặt lấy Tô Nhu, hơn nữa đôi mắt còn ánh lên vẻ [email protected] muốn mãnh liệt.
Sau đó hắn quay qua nhìn vợ chồng Tô Quảng, mỉm cười.
Trương Tinh Vũ và Tô Quảng giật mình.
“Cậu Khai?”, Lâm Chính tối sầm mặt khi nghe thấy vậy.
“Cậu Khai!”
Anh từng nghe Tô Quảng nhắc tới người này.
Nhưng mỗi lần như thế, Tô Nhu đều thể hiện rõ sự sợ hãi.
Thế là Trương Tinh Vũ thường ngăn không cho ông ta nói tới nữa.
Kẻ này giống như ác ma đối với Tô Nhu vậy.
Lâm Chính không biết cậu Khai này đã từng làm gì Tô Nhu nhưng anh tin chắc chắn chẳng phải điều gì tốt đẹp.
“Khai Mạc…cũng tới rồi à…”, Trương Tinh Vũ cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng.
“Hôm nay là lễ mừng thọ, vãn bối như chúng ta không đến thì thất lễ quá”, Khai Mạc cười nói.
“Cậu Khai có lòng rồi”, Trương Tinh Vũ lại mỉm cười.
“Tô Nhu, em gần đây khỏe không?”, Khai Mạc quay qua Tô Nhu, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn nhiều.
Thế nhưng Tô Nhu chỉ nghiêng đầu qua một bên, trông không được tự nhiên: “Vẫn…vẫn tốt…cảm ơn…”
“Tô Nhu, chúng ta đã lâu không gặp rồi.
Hiếm có hôm nào như hôm nay, lát nữa phải nói chuyện nhé.
Tôi sẽ giải thích rõ ràng chuyện trước đây với em…”, Khai Mạc nghiêm túc nói.
“Để…để xem thế nào…”, Tô Nhu buột miệng.
“Được, vậy tôi đi trước nhé.
Mọi người cũng mau tới đây đi”, Khai Mạc mỉm cười, thái độ trông vô cùng ung dung, hắn bước vào trong.
Từ đầu tới cuối hắn không thèm nhìn Lâm Chính lấy một cái.
Tô Nhu trông có vẻ sợ hãi.
Cô nhìn cửa vào nhà họ Trương và chùn bước.
“Tô Nhu, chúng ta vào trong đi”, Tô Quảng lên tiếng.
“Con…con…”, Tô Nhu lắm bắp, không dám bước vào.
Cho tới lúc này, bỗng có một bàn tay khẽ đặt lên vai cô.
Tô Nhu giật mình.
Cô thấy Lâm Chính đang cười với mình: “Đừng sợ, có anh đây”.
Tô Nhu cúi đầu, cười khổ: “Sao anh không hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?”
“Nếu em muốn thì em sẽ nói, còn em không muốn, thì chẳng ai có thể ép được em”, Lâm Chính lên tiếng.
Có những chuyện không hỏi có khi còn tốt hơn.
“Thực ra nói với anh cũng không sao”, Tô Nhu quay đầu, đôi mắt mắt ánh lên vẻ đau khổ và sợ hãi: “Em và anh ta quen không lâu, chỉ có hai, ba ngày.
Em từng bị chú sắp xếp đi gặp mặt Khai Mạc.
Anh cũng biết đấy, cái gọi là môn đăng hộ đối của nhà họ Trương chẳng qua là quan hệ thông gia.
Em không có tình cảm với Khai Mạc.
Do gia tộc ép nên em đành phải làm vậy".
"Em chỉ đơn giản nghĩ vâng lời để đối phó, gặp mặt một lần là xong.
Thế nhưng nào ngờ sau khi gặp, anh ta lại điên cuồng theo đuổi em.
Thậm chí còn đáng sợ hơn cả Mã Phong.
Em những tưởng chỉ cần mặc kệ là xong, không ngờ lại xảy ra quá nhiều chuyện đáng sợ.
Nói tới đây, cơ thể bé nhỏ của cô run lên, khuôn mặt tái nhợt.
“Tiểu Tô, đừng nói nữa”, Trương Tinh Vũ vội vàng nói.
Tô Nhu mặt cắt không ra hột máu, sợ hãi co rúm người lại, nhưng vẫn cố gắng nói hết.
“Đó là ngày thứ ba sau khi em gặp Khai Mạc.
Em không thể nào chấp nhận được sự tấn công dồn dập, điên cuồng của anh ta.
Em định bắt xe về Giang Thành.
Nào ngờ, taxi mà em gọi lại do Khai Mạc sắp xếp.
Em ngồi sau vô thức nhìn thấy tin nhắn do tài xe gửi cho Khai Mạc.
Em biết là nếu mình bị rơi vào tay anh ta thì sẽ chết chắc.
Bởi vì từng có thông tin truyền ra rằng Khai Mạc là người thích ngược đãi người khác.
Thậm chí có người phụ nữ đã từng bị anh ta ngược đãi tới chết".
"Trong lúc cấp bách, em đã nhảy ra khỏi xe.
Người tài xế lập tức báo cho Khai Mạc.
Em trốn ở khu dân cư gần đó mới thoát được kiếp nạn.
Cho tới khi bố mẹ vội tới đón, đưa em đi bệnh viện thì sự việc mới kết thúc".
Nói tới đây, Tô Nhu lại run lên bần bật.
Lâm Chính không nói gì, chỉ siết chặt nắm đấm.
Sát ý giăng kín đôi mắt anh.
Một cô gái yếu đuối nhảy ra khỏi xe thì phải dũng cảm tới mức nào chứ? Thật đáng sợ!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...