Huyết U U hơi run rẩy, dường như nghĩ tới gì đó, đôi mắt liền nhìn tới cốc trà sữa ở trên bàn.
“Cốc trà sữa này… không thể nào… Anh còn chưa động vào nó, sao có thể hạ độc được chứ?”.
“Không tin à? Cô có thể mang nó đi xét nghiệm”, Lâm Chính đáp.
Câu nói này khiến Huyết U U khựng lại…
Bên trong phòng làm việc vô cùng yên tĩnh.
Tất cả đều trợn tròn mắt, hơi thở như nghẹn lại, ngây ra nhìn Huyết U U, không thốt nên lời.
“Còn không mau mang đi xét nghiệm!”.
Cuối cùng Huyết U U cũng hoàn hồn, gần như là hét lên.
Tên vệ sĩ ở bên cạnh toàn thân run bắn lên, lập tức chạy tới định mang cốc trà sữa đi.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính lại lên tiếng.
“Khoan đã”.
“Anh… anh định làm gì?”, Huyết U U trợn tròn mắt hỏi.
“Bây giờ cô mang đi xét nghiệm e là phải mất một hai tiếng. Loại độc này của tôi, một tiếng là đã phát độc rồi, đến lúc đó chỉ e kết quả xét nghiệm thì có, nhưng cô cũng không còn…”
“Cái gì?”, Huyết U U biến sắc, kích động nói: “Vậy… vậy anh muốn thế nào?”.
“Bình thường cô có xem tivi không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Có…”
“Vậy chắc là cô từng thấy cách thử độc trên tivi đều là lấy châm bạc thử xem trong cơm canh có độc hay không. Thế nên, muốn biết trong trà sữa này có độc hay không, cô cứ lấy châm bạc thử là biết!”.
“Mau đi lấy châm bạc!”, Huyết U U cuống quýt hét lên.
“Không cần đâu, tôi có châm bạc đây. Tôi là bác sĩ, nếu đã hạ độc thì chắc chắn cũng có đồ để cứu người. Cầm châm cắm vào cốc trà sữa đi. Nếu châm bạc đổi màu, thì chắc là cũng có thể cho thấy nó có vấn đề chứ?”, Lâm Chính mỉm cười nói.
Huyết U U vội vàng nháy mắt với người bên cạnh.
Người kia vội vàng bước tới, cầm châm bạc trong tay Lâm Chính, rồi đâm vào cốc trà sữa.
Ba giây sau, châm bạc được rút ra.
Chỉ thấy phần thân của chiếc châm bạc đã đen sì toàn bộ.
“Hả?”.
Ai nấy đều biến sắc.
Huyết U U sợ đến mức khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, cả người đờ đẫn.
“Sao lại như vậy được?”, cô ta thì thào, dường như không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.
“Chắc không cần tôi phải nói rõ nữa chứ?”, Lâm Chính nhún vai nói.
Sắc mặt của tất cả mọi người đều cực kỳ khó coi.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?”, Huyết U U hít sâu một hơi, sắc mặt sa sầm, lạnh lùng hỏi.
“Câu này phải là tôi hỏi cô mới đúng, cô muốn thế nào?”, Lâm Chính bình thản nói.
Huyết U U lạnh lùng hừ một tiếng, mặt không cảm xúc đáp: “Nợ tiền phải trả, đó là chuyện hiển nhiên, chị gái anh nợ tôi mấy triệu tệ, tôi đòi cô ta thì có gì sai chứ?”.
“Được, bây giờ tôi sẽ trả cho cô”.
Lâm Chính rút một tấm thẻ ngân hàng trong túi quần ra, đặt lên bàn, bình thản nói: “Trong này có hơn ba triệu tệ, các cô mang đi quẹt đi. Tiền đã trả xong, sau này đừng làm phiền chị tôi nữa”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...